Vốn muốn đợi buổi tối khi Lão Thường tới giúp tôi giải mộng, tôi sẽ thuận tiện nói cho anh ta chuyện của Thượng Quan Tiên, để anh ta xem thử có phải Thượng Quan Tiên đã xuất hiện tình huống thân thể xấu gì thật không. Nhưng rất không khéo, cả ngày hôm nay Lão Thường đều không tới, hơn nữa còn tắt điện thoại.
Tối hôm nay rất muộn rồi tôi mới ngủ thiếp đi. Nhưng tôi lại không mơ thấy giấc mơ kia nữa, chỉ là lúc nửa đêm cảm thấy có người đang sờ mặt mình.
Ngày hôm sau tôi có hơi nghi hoặc. Giấc mơ trước đó liên tục mơ đến đã biến mất, hơn nữa tối qua tôi nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, thậm chí còn cảm nhận được một cảm giác lạnh như băng bên má.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cầm ngọc bội ra, sau đó hơi mong đợi nói: “Thượng Quan Tiên, tối qua là cô à? Cô không sao chứ?”
Vốn tôi tưởng lần gọi này vẫn sẽ như đá chìm đáy biển như trước đó. Nhưng lần này lại làm tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chỉ nghe một giọng nữ êm tai lại lanh lảnh đột hiên vang lên bên tai tôi: “Mới sáng sớm gọi cái gì mà gọi! Còn chưa tỉnh ngủ đâu!”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt vốn buồn rầu của tôi lập tức hiện lên vẻ vui mừng: “Cô, cô không sao chứ?”
“Cậu nghĩ tôi có chuyện à? Nếu không phải nhìn thấy bên ngoài có mặt trời, chắc chắn tôi sẽ đi ra bóp chết cậu!” Thượng Quan Tiên vẫn ngang ngược như trước, đồng thời cũng nói rất phách lối.
Nghe thấy vậy, tâm trạng tôi cực tốt, đồng thời cũng lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày trước rốt cuộc cô làm sao vậy, tại sao không nói chuyện, buổi tối sao tôi lại mơ thấy cô đang run rẩy?”
Thượng Quan Tiên trong ngọc bội thấy tôi hỏi vậy, đầu tiên là yên lặng một chốc, sau đó thay đổi giọng hoạt bát trước đó, lúc này nghe có hơi nghiêm túc: “Cậu muốn biết thật sao?”
Thấy Thượng Quan Tiên nghiêm túc như vậy, tôi lập tức cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ, vì vậy cũng nghiêm túc đáp lại: “Ừ, tôi muốn biết!”
Thượng Quan Tiên thấy tôi đáp như vậy, sau đó chỉ trả lời tôi một câu: “Nếu cậu đã muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho cậu, nhưng mà phải đợi tới buổi tối!”
Dứt lời, giọng của Thượng Quan Tiên lại biến mất. Vốn tôi muốn tiếp tục truy hỏi, muốn bảo cô ấy nói cho tôi nghe luôn, nhưng lại không nhận được đáp lại. Thượng Quan Tiên lại lựa chọn yên lặng…
Buổi trưa, tên ngốc Lão Thường này đã tới, chỉ thấy anh ta đầu đầy mồ hôi, trong tay cầm theo hai hộp cơm: “Mẹ nó, nóng chết tôi rồi!”
Tôi thấy Lão Thường như vậy thì không khỏi lên tiếng hỏi: “Lão Thường, không phải anh nói tối qua sẽ tới sao? Lại mẹ nó chạy đi ăn shit à?”
Lão Thường thấy tôi trêu chọc thì lắc đầu bất lực: “Tối qua sư phụ bảo tôi theo ông ấy đi làm việc, vì vậy không thể tới, hơn nữa điện thoại cũng hết pin.”
Bởi vì Thượng Quan Tiên đã xuất hiện, hơn nữa tối nay sẽ nói nguyên nhân của chuyện này cho tôi, vì vậy tôi không nói chuyện của Thượng Quan Tiên với Lão Thường. Vẫn giấu anh ta như trước!
Ăn cơm xong, Lão Thường nói chuyện với tôi một lúc rồi rời đi, nói dạo này việc làm ăn của cửa hàng vô cùng tốt, anh ta phải trở về giúp đỡ.
Chiều hôm ấy, có một nhóm côn đồ, lưu manh đầu đường đột nhiên tới bệnh viện, đương nhiên không phải là tới đánh nhau, mà là tới đón Dương Xuân Hàng xuất viện. Khi Dương Xuân Hàng đi có nói với tôi, bảo tôi dưỡng thương cho thật tốt.
Đồng thời tôi cũng nhỏ giọng nói với anh ta: “Anh cũng thế, cố gắng sớm ngày kết thành đôi với Hứa Uyển Di.”
Dương Xuân Hàng thấy tôi nói như vậy thì không khỏi mỉm cười, sau đó vỗ vai tôi rồi rời khỏi bệnh viện dưới sự hộ tống của mười mấy tên côn đồ.
Bởi vì Dương Xuân Hàng đã đi, tôi cảm thấy vô cùng nhàm chán, cố chịu đựng đến buổi tối, thấy bệnh nhân trong bệnh viện gần như đều đã ngủ hết, bấy giờ tôi mới lét lút chuồn ra ngoài, sau đó một mình đi tới tầng thượng của bệnh viện.
Mặc dù đêm khuya sân thượng có hơi lạnh, nhưng tôi lại không cảm thấy khó chịu một chút nào, hơn nữa còn có hơi kích động.
Mấy ngày nay liên tục mơ thấy cùng một giấc mơ, đủ loại khác thường của Thượng Quan Tiên, cùng với cô gái run rẩy trong mơ kia, tiếp theo tất cả đều sẽ nhận được đáp án.
****
Sân thượng lặng yên không một tiếng động, có gió thổi nhè nhẹ. Mặc dù đang là mùa hè, nhưng lúc đêm khuya vẫn làm người ta cảm thấy hơi lạnh.
Tôi không khỏi rùng mình một cái, thấy xung quanh không có ai thì nói với ngọc bội màu đỏ máu trước ngực: “Thượng Quan Tiên, nơi này không có ai, cô ra ngoài đi!”
Dứt lời! Tôi chỉ cảm thấy lồng ngực truyền tới cảm giác lạnh, sau đó một bóng dáng xinh đẹp màu trắng xuất hiện trước mặt tôi, nhìn bóng người trước mặt, tôi không khỏi nở nụ cười: “Cô xem, phong cảnh nơi này cũng khá ổn đúng không!”
Thượng Quan Tiên vẻ mặt đang nghiêm túc, lúc này thấy tôi trêu ghẹo thì không khỏi bật cười, đồng thời cũng trừng tôi một cái, sau đó bình tĩnh nói với tôi: “Không phải cậu muốn biết tại sao sẽ nhìn thấy tôi trong mơ sao?”
Tôi thấy Thượng Quan Tiên nói vậy thì thu vẻ mặt tươi cười lại: “Ừ, đúng vậy.”
Thượng Quan Tiên thấy tôi đáp nghiêm túc như vây thì cũng không lập tức trả lời tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tôi sắp chết rồi.”
Tôi sắp chết rồi, khi nghe thấy bốn chữ này, khi đó tôi còn chưa phản ứng lại, vì vậy lập tức lên tiếng nói: “Không phải cô đã chết rồi sao?”