Nghĩ tới đây, tôi như bừng hiểu ra, độc thân? Độc thân cái quái ý, ông đây đã kết hôn rồi. Mặc dù là âm hôn, nhưng trong nghề này của chúng tôi, âm hôn và kết hôn trong cuộc sống hiện thực không có khác biệt gì về bản chất, đều là kết hôn. Chỉ là người chứng hôn không giống nhau mà thôi, một cái là cục dân chính, một cái khác lại là nha môn âm ty.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi nhớ tới Thượng Quan Tiên, cùng với giấc mộng mấy tối nay, càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ. Chẳng trách tôi thấy cô gái trong giấc mơ kia hơi quen, giống như đã từng gặp bóng lưng đó ở đâu. Bây giờ nghĩ kỹ lại, thì mẹ nó đó chính là Thượng Quan Tiên.
Cổ ngữ có câu: Ngày thường nằm mơ, thần hồn gặp hung cát. Mấy ngày gần đây tôi liên tục mơ một giấc mơ, hơn nữa đều mơ thấy một cô gái run rẩy, bây giờ có lẽ đó chính là Thượng Quan Tiên.
Mà mấy ngày nay Thượng Quan Tiên có phản ứng khác thường, không những không hiện thân giày vò tôi, thậm chí còn không nói chuyện.
Lại cộng thêm chuyện tối đó khi ở sườn núi Thập Lý, mặc dù cô ấy nhắc nhở chúng tôi, nhưng giọng lại vô cùng yếu ớt, mệt mỏi, giống như là một người bệnh hấp hối…
Khi tôi liên hệ tất cả những chuyện này lại với nhau, không phải là Thượng Quan Tiên không để ý tới tôi, mà chắc chắn là cô ấy đã xảy ra chuyện. Bởi vì tôi và Thượng Quan Tiên có khế ước âm hôn, vì vậy khi tôi ngủ mới có thể thoáng nhìn thấy cô ấy.
Nghĩ tới đây, tôi ngồi không yên nữa, lập tức nhỏ giọng gọi ngọc bội song ngư màu đỏ trước ngực: “Thượng Quan Tiên, Thượng Quan Tiên… Thượng Quan Tiên…”
Tôi gọi liên tục mười mấy tiếng, hơn nữa giọng càng ngày càng lớn, nhưng đều không nhận được đáp lại của Thượng Quan Tiên, mà ngược lại làm bà bác giường bên mắng cho tôi một trận.
“Cậu kia, cậu nổi điên gì thế? Không biết người ta cần nghỉ ngơi à? Cậu còn ồn ào nữa tôi xé nát miệng cậu ra đấy.” Bà bác kia vẻ mặt hung dữ, giống như là tôi thiếu bác ta năm triệu vậy.
Nhìn vẻ mặt tức giận của bà bác, tôi thật sự giận mà không có chỗ phát tiết, vốn tôi đã phiền muộn, mặc dù Thượng Quan Tiên là nữ quỷ, nhưng cô ấy từng cứu tôi, là ân nhân cứu mạng của tôi. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thật, chắc chắn trong lòng tôi sẽ rất áy náy.
Bây giờ lại gặp phải bà bác này tranh cãi vô lý, còn được đằng chân lân đằng đầu, chỉ vào ông đây mắng chửi một trận. Tôi lập tức mắng lại: “Mẹ nó, bà già chết tiệt nhà bà. Bà mẹ nó còn nói nữa ông đây sẽ ném bà xuống từ cửa sổ đấy!”
Dứt lời! Tôi lạnh lùng trừng bác ta. Bởi vì mấy ngày nay đều không ngủ ngon được, trong mắt tôi toàn là tia máu, bây giờ tôi vẻ mặt tức giận, hai mắt đỏ bừng trừng bác ta, kết quả dọa cho bác ta run rẩy một lúc lâu, cũng không dám nói thêm câu nào nữa!
Tôi thấy trong phòng có người bị quấy rầy, bèn một mình đi tới nhà vệ sinh. Tôi ở trong nhà vệ sinh gọi một lúc lâu, tâm trạng càng ngày càng kích động, cho tới khi cổ họng cũng đã khàn, nhưng đều không nhận được đáp lại của Thượng Quan Tiên.
Lúc này nghĩ tới dung nhan xinh đẹp kia của Thượng Quan Tiên, cùng với vẻ mặt đáng yêu của cô ấy, thậm chí là những cảnh tượng cô ấy đã giúp tôi, dáng vẻ khi làm khổ tôi, vậy mà tôi lại có hơi nhớ.
Mặc dù thời gian tôi và Thượng Quan Tiên sống bên nhau không lâu, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cô ấy không có ý hại tôi, lại còn từng giúp tôi. Lúc này phát hiện có khả năng cô ấy gặp phải phiền toái gì đó, thậm chí có lẽ cô ấy sẽ chết, sư phụ từng nói chịu ơn một giọt báo ơn một dòng, càng huống chi Thượng Quan Tiên đã từng cứu mạng tôi.
Tôi ngốc quá, trước đây không nhận ra được gì. Nếu không phải có cô ấy, có lẽ tôi đã chết dưới móng vuốt của chuối tây tinh kia từ lâu rồi. Nếu không phải có cô ấy, có lẽ đêm ở sườn núi Thập Lý kia chính là đêm cuối cùng tôi ở lại dương gian.
Bây giờ cô ấy gặp nạn, cô ấy co người trong một góc run lẩy bẩy, tôi nên làm thế nào?
Nghĩ một lát, vậy mà tôi cảm thấy mũi hơi chua xót. Tôi không muốn khóc, tôi là một thằng đàn ông, tôi tình nguyện đổ máu.
Nhưng vừa nghĩ tới Thượng Quan Tiên, mấy giọt nước mắt lại rơi xuống một cách không tự chủ, rơi thẳng lên trên ngọc bội màu đỏ. Tôi nhìn miếng ngọc bội này, trong lòng rất khó chịu, tôi không biết nên giúp Thượng Quan Tiên như thế nào, lúc này tôi nhớ tới Lão Thường, dù sao anh ta cũng là đạo sĩ.
Nhưng tôi gọi mấy lần liền, điện thoại của Lão Thường đều ở trạng thái tắt máy.
Tôi nhét điện thoại vào trong túi, lại cầm ngọc bội đỏ lên: “Thượng Quan Tiên, rốt cuộc cô làm sao vậy, tại sao cô không nói cho tôi? Người tôi mơ thấy buổi tối là cô thật sao? Có phải thân thể cô xuất hiện vấn đề gì không, cô nói cho tôi đi, tôi sẽ giúp đỡ cô…”
Tôi nói với ngọc bội song ngư một lúc lâu, tâm trạng vô cùng buồn phiền. Tôi dựa trên cửa nhà vệ sinh, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào. Cho đến khi y tá bắt đầu tới tìm tôi, tôi mới đau buồn trở về phòng bệnh.
Cái chết của sư phụ đã làm tôi buồn rất lâu. Nghĩ tới Thượng Quan Tiên mới quen chưa bao lâu lại cũng có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi, tôi thật sự cảm thấy mình có hơi đa sầu đa cảm.