Âm Hôn Không Tan

Chương 49: Canh thịt người

Chương Trước Chương Tiếp

Bởi vì là sáng sớm, vì vậy trong thành phố không tắc đường, không đến nửa tiếng taxi đã lái tới bệnh viện. Trả tiền xong, tôi và Lão Thường đỡ nhau khập khiễng đi vào trong.

Lấy số khám, chọn khoa ngoại. Thông qua chuẩn đoán của bác sĩ, lồng ngực Lão Thường hơi tích máu và có một ít ngoại thương không nghiêm trọng, không cần nằm viện, chỉ cần không vận động mạnh thì sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt.

Mà tôi lại không tốt như vậy, có tất cả mười tám chỗ ngoại thương, có tám chỗ phải khâu, hơn nữa có dấu hiện gãy xương sườn, phải dùng thanh nẹp bó thạch cao. Đồng thời ở lại viện quan sát…

Mặc dù bác sĩ nói rất quá, cái gì mà rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới tính mạng, yêu cầu tôi dùng thuốc gì thuốc gì. Mặc dù nghe có hơi đe doạ, nhưng tóm lại là vẫn khá tốt, dù sao nội tạng cũng không bị thương.

Mặc dù phải nằm viện chữa trị, nhưng đều sẽ không để lại quả nhiều di chứng, vì vậy tôi rất sảng khoái đồng ý với bác sĩ ở lại viện quan sát.

Bởi vì lăn qua lăn lại ở bệnh viện, cho tới bảy giờ sáng tôi mới làm xong tất cả kiểm tra, đồng thời treo xong bình truyền nước. Lúc này tôi đã cực kỳ mệt mỏi cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng mơ màng ngủ mất!

Sau đó, tôi mơ một giấc mơ, giống như là đêm hôm trước. Vẫn là cô gái kia, trong một góc căn phòng, toàn thân run rẩy sắc mặt trắng bệch. Tôi muốn đi qua đó, nhưng lại bị một sức mạnh vô hình ngăn lại. Tôi lớn tiếng hỏi cô ấy là có cần giúp đỡ hay không, nhưng lại không nhận được đáp lại.

Nhìn cô gái kia toàn thân run rẩy, vậy mà tôi có chút cảm giác như đã từng quen biết, nhưng tôi không nhìn rõ mặt cô ấy, lúc này tất cả đều bị mái tóc dài che kín. Trông rất thảm hại và bất lực.

Buổi sáng khi tỉnh lại, tôi không còn thoải mái tinh thần như hôm trước nữa, cứ nhớ mãi về giấc mơ kia, giấc mơ đó chân thực như vậy… Hơn nữa hình như tôi thật sự từng gặp cô gái kia ở đâu đó, chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi.

Nhìn thời gian, lúc này đã là hơn hai giờ chiều, tôi đã ngủ khoảng bảy tiếng, mặc dù chỉ ngủ có bảy tiếng, nhưng tôi cảm thấy đã rất tốt rồi. Tôi nhìn xung quanh, trong phòng trừ tôi ra thì còn có hai bệnh nhân khác, đầu tiên là một chàng thanh niên, khoảng hơn hai mươi tuổi, lúc này đang bị bó chân, xem chừng là chân đã bị thương, đang nằm viện chữa trị.

Người còn lại là một bà bác trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi, cuốn băng vải cả đầu, lúc này đang ngủ mê man.

Vừa ngủ dậy có hơi đói, thấy bên giường người thanh niên kia có một giỏ hoa quả, tôi bèn mặt dày lên tiếng: “Người anh em, có thể cho tôi một quả để ăn không?”

Chàng thanh niên kia thấy tôi nói vậy thì cũng không keo kiệt, lập tức cầm một quả táo lên ném qua: “Cầm đi!”

“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy quả táo, cũng mặc kệ vỏ nó có thuốc sâu hay không, lập tức gặm một miếng.

“Người anh em, chân anh làm sao thế?” Tôi cắn hai miếng táo, sau đó hỏi chàng trai trẻ tuổi kia.

Chàng trai kia thấy tôi hỏi anh ta thì dùng tay chỉ vào chân mình, miệng nở nụ cười nói: “Cái chân này của tôi à? Là đánh nhau mà thành đấy.”

Tôi thấy chàng trai kia nói hời hợt thì tiếp tục đáp lời: “Xem chừng thương không nhẹ nhỉ?”

“Đành chịu thôi, đối mặt với năm người, ông đây chỉ có một mình, kết quả bị thương phần chân!” Chàng trai kia hơi uể oải nói.

Nhìn dáng vẻ uể oải của anh ta, tôi không khỏi nuốt ngụm nước miếng, đệch má, một đấu năm! Vậy phải mạnh bao nhiêu? “Người anh em, anh một chọi năm lợi hại đấy, thế mà chỉ thương có mỗi chân. Nếu đổi thành tôi có lẽ đã chết từ lâu rồi!”

Chàng trai kia thấy tôi nói vậy lại bật cười ha ha. Nhưng tôi cũng không hề nói dối, thân thể này của tôi thật sự không được, nếu một chọi năm thật thì sẽ bị người khác đánh chết.

Sau đó tôi và chàng trai kia bắt đầu trò chuyện, dù sao trong bệnh viện này thật sự ngột ngạt muốn chết.

Thông qua cuộc trò chuyện, tôi cũng hiểu biết được một chút về chàng trai bên cạnh, anh ta tên là Dương Xuân Hàng, bảo kê của mấy KTV gần đây, người ngoài gọi là anh Cửu!

Hôm kia đánh nhau với mấy đội xã hội đen, mặc dù anh ta bị người ta chém thương chân, nhưng năm người còn lại đều không một ai có thể hoàn chỉnh đứng lên, tất cả đều bị người này đánh cho máu chó đầy đầu, nghe anh ta nói, anh ta còn bẻ gãy ngón tay của ba người.

Mặc dù trong lời của anh ta cũng không thiếu từ phóng đại, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất nhiệt huyết, giống như là đang xem Cổ Hoặc Tử. Mà Dương Xuân Hàng thấy tôi hứng phấn như thế, vậy mà lại muốn thu tôi làm đàn em, nói có thể dẫn tôi đi tung hoành khắp các vũ trường lớn ở đường Hoa Sơn.

Nghe thì cảm thấy rất trâu bò, nhưng tôi lại từ chối, dù sao tôi có nghề nghiệp của chính mình, hơn nữa thân hình cũng không được, nếu đi lăn lộn ngoài xã hội thật, nói không ngừng ngày đầu tiên đổ máu đầu đường tôi đã bị người ta loạn đao chém chết rồi.

Dương Xuân Hàng kia thấy tôi không đồng ý thì cũng không cưỡng ép, chỉ trò chuyện câu được câu không với tôi.

Buổi tối khi Lão Thường tới, anh ta mang cơm và một ít trái cây điểm tâm cho tôi, bảo tôi đói thì tự ăn.

Sau khi tôi nói vài câu đơn giản với Lão Thường, Lão Thường cũng trở về. Đến buổi tối tôi lại mơ một giấc mơ, mà cảnh trong mơ lại vẫn giống hệt với hai lần trước, vẫn là cô gái kia, run run rẩy rẩy ở góc tường.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)