Bây giờ nghe người này nói có biện pháp có thể cứu chú ta, mặc dù cơ hội không lớn, nhưng chỉ cần có cơ hội thì sẽ có hi vọng sống tiếp, dẫu sao trong nhà còn có vợ con. Chú ta ngoài liên tục gật đầu ra, trong miệng còn nói mơ hồ: “Cảm… cảm… ơn!”
Không qua bao lâu Lão Thường đã trở lại, trong tay anh ta bưng một tờ lá chuối, bên trong có một ít nước sạch.
Tôi thấy Lão Thường trở lại thì cũng không trì hoãn, lập tức móc một lát bùa trấn sát ra, tay kết kiếm chỉ, bái ba bái về phía bắc: “Đệ tử Lý Viêm sắp cứu người, hi vọng tổ sư gia ban phúc!”
Dứt lời, tôi túm lấy tóc của Chu Nhiên, sau đó giật mạnh lên, để chú ta lập tức ngửa mặt lên trên. Thấy chú ta vẫn còn nôn lên trên, hơn nữa trong miệng thường có những con dòi to bò ra, tôi chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn, toàn thân đều nổi lên một tầng da gà.
Nhưng mà cứu người quan trọng, mặc dù buồn nôn nhưng tôi cũng cố nén cảm giác muốn nôn lại.
Lúc này, tôi nhét thẳng lá bùa vào cái miệng toàn là dòi bọ của chú ta. Trong quá trình này có mấy con dòi to bị tôi ép nát trong miệng chú ta, nhìn mà làm tôi rất buồn nôn.
“Lão Thường, nước!”
Theo tôi hét to một tiếng, lão Thường đổ thẳng nước sạch vào miệng của người cảnh sát trung niên kia. Mặc dù cảnh sát trung niên kia đang nôn mửa, nhưng cũng phải thở không phải sao? Chúng tôi cũng sợ có dòi bọ chui vào khí quản của chú ta, vì vậy khi chú ta đang hô hấp, tôi vỗ mạnh một cái lên lưng chú ta, cảnh sát kia ho khan mấy tiếng, sau đó thì nuốt lá bùa này xuống.
Khỏi nói chứ, bùa trấn sát này thật sự có tác dụng, sau khi chú ta nuốt lá bùa này xuống, rõ ràng tần suất nôn mửa của chú ta đã giảm thấp. Mặc dù vẫn đang nôn, nhưng thứ nôn ra không phải là dòi bọ mà là những ngụm máu đen.
Trong khoảng thời gian đó tôi lại bảo Lão Thường đi lấy một ít nước sạch về, để cảnh sát này uống. Cho tới nửa tiếng sau, chú ta mới khôi phục lại. Chú ta nhìn dòi bọ còn đang động đậy và máu đen trên mặt đất, cùng với tôi và Lão Thường trước mặt chú ta.
Vậy mà chú ta bật khóc: “Cảm ơn, cảm ơn…”
Thấy một người đàn ông khóc lóc, hơn nữa còn là một cảnh sát, tôi cứ cảm thấy kỳ kỳ.
Vẻ mặt tôi lúng túng giật giật mấy cái, sau đó nói với cảnh sát trung niên kia: “Anh tên Chu Nhiênđúng không! Anh là cảnh sát, có lẽ đều sẽ khịt mũi coi thường với phong kiến mê tín, nhưng tôi muốn nói với anh, trên đời này có rất nhiều thứ cảnh sát các anh không biết!”
Dứt lời, tôi cũng xoay người rời đi, chuẩn bị rời khỏi đây, dù sao chuyện tôi và Lão Thường làm đã hết tình hết nghĩa. Huống chi trong ngành này của chúng tôi còn có quy tắc bất thành văn, tôi và Lão Thường cứu người cảnh sát này đã tính là phá vỡ quy tắc, nếu còn ở lại lâu, nếu bị người trong nghề biết được, cho rằng chúng tôi cấu kết với quan, phá vỡ quy củ của tổ sư gia. Vậy chúng tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Nhưng chúng tôi vừa đi được mấy mét, sau lưng lại truyền tới tiếng của cảnh sát trung niên Chu Nhiênkia: “Hai cậu bạn, các cậu là đạo sĩ sao?”
Tôi và Lão Thường không quay đầu lại, chỉ trầm giọng đáp: “Đúng vậy!”
Sau khi Chu Nhiênnghe thấy câu trả lời của chúng tôi, sắc mặt lập tức thay đổi, vốn chú ta là người theo chủ nghĩ vô thần, nhưng bây giờ gặp phải chuyện như này lại làm chú ta không thể không có cái nhìn mới về thế giới này.
“Án giết người ở sườn núi Thập Lý có phải là sự kiện thần quái không? Còn có, ông cụ trước đó chúng ta gặp phải có phải là quỷ không?”
Chu Nhiênhỏi liên tiếp hai câu, đồng thời còn dùng vẻ mặt mong đợi nhìn bóng lưng hai chúng tôi.
Tôi không có đáp lại, mà Lão Thường bên cạnh lên tiếng nói: “Đúng vậy, đều là do quỷ làm, tôi khuyên anh đừng có đến đây nữa!”
Nói xong, hai chúng tôi cũng bước vào màn đêm, biến mất trong tầm mắt của cảnh sát Chu Nhiên.
****
Sau khi tôi và Lão Thường đi ra khỏi tầm mắt của Chu Nhiên thì cũng không dừng lại nghỉ ngơi. Bởi vì Chu Nhiên là cảnh sát, hai chúng tôi không muốn có bất kỳ liên can gì với chú ta, vì vậy tôi muốn nhanh chóng rời xa chú ta, còn nữa, trừ Chu Nhiên ra, chắc chắn cảnh sát trẻ còn lại kia sẽ chết ở sườn núi Thập Lý.
Lỡ đội trưởng Chu Nhiên này không bắt được hung thủ, rồi để hai chúng tôi gánh tội thì chúng tôi sẽ không làm được gì, vì lên tòa án tôi và Lão Thường nói thế nào? Đó đều do quỷ làm, không có liên quan gì tới hai chúng tôi? Đệch, thật sự sẽ không ai tin tưởng…
Vốn chúng tôi định ngủ một đêm ở chân núi sườn núi Thập Lý, sáng mai lại trở về khám bác sĩ.
Nhưng sự xuất hiện của ông cụ và Chu Nhiên đã hoàn toàn làm xáo trộn sắp xếp trước đó của chúng tôi, chúng tôi men theo đường cái đi chầm chậm không mục đích, một gói thuốc nhanh chóng bị hai chúng tôi hút sạch.
Nhìn thời gian, bây giờ đã là hơn ba giờ sáng. Thân thể vừa đau vừa mệt vừa đói, gần như sắp mệt lả. Nhưng mà vẫn may, trời không tuyệt đường sống của con người. Chúng tôi rất may mắn gặp được một chiếc xe máy đang đi vào thành phố ở trên đường.
Sau khi giao phí đi xe cao ngất xong, tôi và Lão Thường mệt mỏi phong trần trở về trong thành phố. Vừa về tới thành phố, hai chúng tôi lập tức bắt xe đi thẳng tới bệnh viện, dù sao khắp người đều là vết thương, thậm chí tôi còn có nội thương, tới bệnh viện sớm một chút sẽ thoát khỏi đau đớn sớm hơn.