Chu Nhiên thấy tôi và Lão Thường đều đằng đằng sát khí, từ kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát, chú ta vừa nhìn đã cảm nhận được hai chúng tôi không giống với người thường, thế là vội vàng giảng hòa nói: “Tiểu Mã, cậu mau ngồi xuống cho tôi.”
“Đội trưởng, nhưng…” Tiểu Mã vô cùng uất ức.
“Nhưng cái gì, mau ngồi xuống!” Chu Nhiên nói rất nghiêm túc, lấy quan uy của đội trưởng ra.
Cảnh sát trẻ kia thấy cấp trên của mình như vậy, chỉ có thể mặt xám mày tro ngồi xuống. Sau đó, đội trưởng cảnh sát hình sự kia không nói gì nữa, chỉ không ngừng hỏi thăm tôi và Lão Thường, đồng thời quan sát bọc đồ cá nhân của chúng tôi mấy lần.
Sau khoảng mười lăm phút, ông cụ kia đi ra từ trong phòng, chẳng qua khi đi ra ông cụ có bưng theo một bát canh, rất thơm, ông cụ vừa xuất hiện tôi đã ngửi thấy rõ.
Mùi thơm đó, chỉ ngửi thôi đã cảm thấy không chịu nổi, nuốt nước bọt liên tục!
Tôi còn ổn một chút, khá là bình thường. Lão Thường thì mẹ nó không ổn rồi, miệng chảy đầy nước miếng, suýt nữa là rơi cả lên bàn.
“Mẹ ơi, thơm quá. Ông ơi, đây là canh gì thế!” Lão Thường rất hưng phấn hỏi, mệt mỏi trước đó thoáng cái bay hết sạch.
Mà hai cảnh sát đối diện cũng như thế, thỉnh thoảng trong cổ họng truyền tới tiếng nuốt nước miếng, hiển nhiên là đã bị bát canh thịt này dụ dỗ!
Ông cụ kia thấy Lão Thường hỏi vậy thì không khỏi nở nụ cười, lộ ra hàm răng đen xì do hút thuốc: “Thịt tươi hôm nay mới cắt đấy, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Lúc đó bởi vì quá đói, tôi cũng không chú ý ông ta nói cái gì, chỉ nghe rõ là nhân lúc còn nóng thì ăn đi.
Ông cụ đặt bát canh thịt này lên bàn, bốn chúng tôi đã đói từ lâu rồi, lúc này thấy canh thịt trên bàn, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào canh thịt không thể nào rời được.
“Các cậu đợi một chút, còn có mấy món thịt!” Dứt lời, ông cụ này lại mỉm cười, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp.
Ông cụ kia vừa đi, bốn cũng tôi cầm đũa trên bàn lên. Xông thẳng về phía thịt trong bát canh. Nhưng mà kể cũng kỳ, thịt trong bát canh này nhìn qua rất kỳ lạ, thớ thịt rất mảnh, cho dù bị nấu chín nhưng nhìn vào thấy vẫn rất đỏ tươi.
Lúc ấy mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng tôi đã đói tới choáng váng đâu còn để ý được những thứ này, lập tức gắp một miếng thịt lên nhét vào miệng.
Nhưng ngay vào lúc này, giọng nói đã lâu không xuất hiện của Thượng Quan Tiên đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Đừng ăn!”
Đừng ăn? Thượng Quan Tiên đột nhiên xuất hiện làm rối loạn suy nghĩ của tôi, tôi đã sắp đói chết rồi tại sao lại đừng ăn? Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tôi không nói thế, chỉ thầm nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”
“Thịt người chết… mau chạy, nguy hiểm, mau chạy đi…” Càng về sau, giọng của Thượng Quan Tiên càng yếu, cho tới cuối cùng giọng của cô ấy đã yên lặng trở lại.
Mặc dù Thượng Quan Tiên chỉ nói mấy chữ như vậy, hơn nữa rất nhỏ, nhưng nghe vào tai tôi lại cực kỳ sóng to gió lớn, như sét đánh trên đỉnh đầu.
Tôi lập tức ném thịt tươi trong tay đi, đồng thời rút đũa của Lão Thường ra. Mà Lão Thường thấy tôi như vậy thì không khỏi ngạc nhiên, sau đó hơi tức giận nói: “Viêm Tử, cậu mẹ nó điên à!”
“Mau nôn ra, mau nôn ra…”
Lão Thường nghi hoặc, không biết nguyên do trong đây. Nhưng tôi nào có thời gian giải thích với anh ta, lập tức đánh một chưởng lên bụng Lão Thường.
“Bốp” Quyền này hạ xuống, Lão Thường lập tức cong eo, ôm bụng bắt đầu nôn mửa. Nhưng mà vẫn may, người này ăn không nhiều, làm như vậy vừa hay làm anh ta nôn ra hết.
“Cậu, cậu mẹ nó điên rồi à?” Lão Thường đau đớn mắng.
Nhưng tôi lại không nói nhiều lời, chỉ đỡ anh ta dậy, sau đó xách túi lên, nhịn đau nói: “Mau đi, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây!”
Giọng của tôi rất nhỏ, hai cảnh sát đối diện không thể nghe thấy được, họ chỉ thấy hai chúng tôi đột nhiên đánh nhau, vì vậy cảm thấy rất tò mò.
Lão Thường thấy tôi khác thường như vậy, mặc dù có lúc anh ta hơi ngốc, nhưng chúng tôi đều là người có kinh nghiệm, đã làm ăn trong nghành này nhiều năm, lúc này thấy tôi như vậy, mặc dù không biết tại sao, nhưng anh ta cũng đoán được chút ít.
Anh ta nhịn cơn đau đớn kịch liệt ở bụng lại, rồi hai chúng tôi cứ vậy khập khiễng nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.
“Đội trưởng, bọn họ làm sao thế? Tôi thấy có vấn đề, có cần tôi đi theo xem thử không?” Tiểu Mã vừa ăn canh thịt, vừa nhìn bóng lưng trong bóng tối của chúng tôi.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Chu Nhiênnuốt một miếng thịt đỏ mềm mịn, sau đó nói với Tiểu Mã: “Cậu ăn đi, tôi đi xem thử.”
Dứt lời, đội trưởng đội cảnh sát này lặng lẽ đi ra theo, Tiểu Mã kia thì ở sau lưng chú ta vừa ăn thịt, vừa nhỏ giọng nói: “Cẩn thận một chút nhé đội trưởng!”
Tiểu Mã thấy người đều đã đi hết, trong lòng rất vui mừng, nghĩ tới nhiều canh thịt như vậy chỉ có một mình anh ta hưởng dụng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vô cùng vui sướng.
****
Trải qua nửa tiếng leo núi vượt sông, cuối cùng cũng tôi đã rời xa khỏi căn nhà ngói cũ kia, lúc này tôi và Lão Thường mệt mỏi nằm ở trên đường cái, miệng thở dốc nặng nhọc.
“Viêm, Viêm Tử, nơi đó, nơi đó, rốt cuộc có cái gì thế?” Lão Thường thở hổn hển hỏi.
Tôi thấy Lão Thường hỏi vậy cũng không vội đáp lại, mà thở hổn hển mấy hơi, sau đó đáp lại: “Canh thịt kia có vấn đề…”