Âm Hôn Không Tan

Chương 45: Canh thịt người

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi quyết định xong, hai chúng tôi khập khễnh, mang theo toàn thân đau đớn đi xuống núi.

Nhưng vừa đi được một nửa, khi tới lưng chừng núi, chúng tôi lại nhìn thấy một hộ gia đình, hơn nữa nhà đó còn đang sáng đèn.

Tôi và Lão Thường đưa mắt nhìn nhau, rồi định đi qua tìm nơi ở nhờ, cho dù không được thì xin một miếng nước uống chắc sẽ không thành vấn đề!

Nghĩ tới đây, tôi và Lão Thường từ từ đi về phía nhà dân chỗ sườn núi...

****

Tôi và Lão Thường đỡ nhau, cả hai đều khá mệt mỏi, theo lý mà nói chúng tôi tiêu diệt nữ quỷ kia không được tính là chuyện khó.

Kết quả bởi vì kèn cựa nhau, làm nữ quỷ kia bắt được tiên cơ, chúng tôi vội vàng nghênh chiến, lại cộng thêm thế mạnh của Lão Thường là trận pháp, kết quả dẫn tới hai chúng tôi suýt chết ở trên sườn núi Thập Lý này.

Nhưng mà vẫn may, thời khắc cuối cùng Lão Thường dùng Kỳ Tự Quyết của Kỳ Môn Độn Giáp thay đổi tình thế, cuối cùng giết chết nữ quỷ kia.

Nhà dân kia cách đường cái không hề xa, vì vậy không tới mười lăm phút chúng tôi đã đi tới trước cửa. Đây là một ngôi nhà ngói kiểu cũ, nhìn qua trông vô cùng cũ nát, nhưng mà trong ngôi nhà ngói cũ này lại có ánh đèn chiếu ra. Chỉ cần có ánh đèn là sẽ có người, hai chúng tôi kéo lê thân thể mệt mỏi đi tới trước cửa, bắt đầu gõ nhẹ lên cửa gỗ.

“Cốc cốc, cốc cốc cốc.”

Tôi gõ lên cửa gỗ, mà lúc này trong phòng truyền tới giọng của một ông cụ: “Ai thế?”

Tôi thấy trong phòng có người đáp lại, lập tức lên tiếng đáp: “Chào ông, chúng cháu là người qua đường, muốn tá túc một đêm!”

“À!”

Giọng của ông cụ lại truyền tới, sau đó đợi chừng ba mươi giây, cửa mở ra.

Hai chúng tôi thấy người mở cửa là một ông cụ, tóc đã sắp rụng sạch, mặt toàn là nếp nhăn, xem chừng tuổi tác đã rất lớn. Dù sao là tới xin ngủ nhờ, vì vậy tôi rất cung kính nói: “Ông ơi, xe của chúng cháu đã lái vào khe núi, bây giờ lại bị thương, vì vậy muốn xin ngủ nhờ một đêm, thuận tiện xin miếng nước để uống!”

Ông cụ kia thấy thôi toàn thân đều là máu, hơn nữa sắc mặt trắng nhợt thì cũng không hỏi nhiều chỉ ừ một tiếng, sau đó bảo chúng tôi đi vào nhà.

Sau khi vào nhà, tôi phát hiện trong nhà trừ ông cụ này ra, vậy mà còn có hai người đàn ông, một thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, người còn lại là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Hai người đó thấy hai chúng tôi tiến vào cũng chỉ nhìn mấy cái, không nói lời nào.

Chúng tôi vừa vào phòng, ông cụ kia đã khóa cửa lại, sau đó chỉ nghe ông cụ đó nói: “Hai vị này là cảnh sát, bọn họ cũng tới xin ngủ nhờ!”

Tôi nghe thấy đây là cảnh sát thì không khỏi nhíu mày, nghề cảnh sát này xung đột với chúng tôi. Chúng tôi ăn cơm của âm phủ, cảnh sát thì làm việc cho người sống. Nghề này của chúng tôi bình thường đều không qua lại với cảnh sát, trừ đặc tính của bản thân nghề nghiệp khác nhau ra, quan trọng nhất là ở trong mắt bọn họ, chúng tôi là phong kiến mê tín.

“Các cậu cũng đói rồi đúng không?” Ông cụ hỏi với giọng khàn khàn, gương mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua có một chút hiền lành.

“Đói rồi, đói rồi, ông ơi chỗ ông có cái gì ăn không? Có thịt là tốt nhất, chúng cháu sẽ trả tiền!” Lão Thường nói với giọng ồm ồm.

“Có, thịt tươi đấy. Tôi đi làm cho các cậu!” Dứt lời, ông cụ kia lập tức xoay người đi vào trong một gian phòng khác.

Thấy ông cụ kia rời đi, tôi và Lão Thường đều ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ trong phòng như hai cảnh sát kia.

Hai cảnh sát kia thấy hai chúng tôi ngồi xuống, có lẽ bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, người trung niên trong đó lập tức nói với tôi và Lão Thường: “Chào các cậu, tôi là đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự thành phố An Khang – Chu Nhiên.”

Dứt lời, người đàn ông trung niên kia duỗi tay ra muốn bắt tay với chúng tôi, mặc dù chú ta nể mặt tôi, hơn nữa còn báo ra tên mình. Nhưng cái tên này lại làm cho chúng tôi rất phản cảm. Tôi và Lão Thường thấy chú ta duỗi tay ra, hoàn toàn không nể mặt, từ xưa quan dân không lui tới, đây là đạo lý cố định, cho dù bây giờ cũng vẫn là như thế.

Tôi ngạo mạn liếc chú ta một cái: “Ờ!”

Thái độ của tôi vẫn tính là khá tốt, Lão Thường thì cực kỳ coi thường đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự này, cầm dao cắt móng tay ra bắt đầu sửa móng tay.

Cảnh sát trẻ bên cạnh Chu Nhiên thấy tôi và Lão Thường kiêu ngạo như vậy thì có dấu hiệu nổi giận, chỉ thấy anh ta vỗ mạnh bàn: “Bốp. Hai cậu có ý gì hả? Không thấy đội trưởng chúng tôi…”

“Tiểu Mã…” Chu Nhiên dùng tay ngăn cảnh sát trẻ kia lại.

Sau đó tiếp tục mỉm cười nói với tôi và Lão Thường: “Hai vị, chúng tôi tới điều tra sự kiện giết người ở sườn núi Thập Lý hôm qua, không biết hai vị tối như này rồi, hơn nữa toàn thân đều là máu xuất hiện ở sườn núi Thập Lý này làm gì?”

“Liên quan quái gì tới anh!” Lão Thường nói rất phách lối, hoàn toàn không quan tâm chú ta là cảnh sát.

“Cậu điếc không sợ súng…” Cảnh sát trẻ kia lại đứng lên, đồng thời một tay chỉ Lão Thường.

Tôi thấy vậy mà cảnh sát trẻ kia dám dùng tay chỉ Lão Thường, trong lòng cũng rất không vui, tối nay chúng tôi trừ hại cho dân, không muốn nói nhiều. Bây giờ lại bị thẩm vấn như phạm nhân, làm trong lòng tôi khó tránh khỏi không vui. Thế là tôi cắn răng, lộ ra vẻ mặt hung tợn, rồi lập tức duỗi tay chỉ vào cảnh sát trẻ tuổi kia: “Anh mẹ nói còn hét nữa thì đừng trách hai chúng tôi không khách sáo với anh!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)