Âm Hôn Không Tan

Chương 44: Canh thịt người

Chương Trước Chương Tiếp

“Trận pháp? Linh tính?” Tôi nghi hoặc nhìn về phía Lão Thường, một sợi dây mực cũng gọi là trận pháp?

Lão Thường thấy tôi không tin thì nói tiếp: “Đúng vậy, đây chính là chứng cứ.” Dứt lời, anh ta chỉ tay vào dây mực đang trói trên người nữ quỷ.

Thấy vậy, tôi không thể không thừa nhận, dây mực không có sinh mệnh không có linh hồn này biết tự hành động, thậm chí còn biết trói nữ quỷ, cũng chỉ có thể dùng trận pháp trong Kỳ Môn Độn Giáp để giải thích, nhưng mà sao một sợi dây thừng lại biến thành trận pháp?

Lão Thường như nhìn ra nghi hoặc của tôi, cũng không hề giấu giếm, nói thẳng lý do tại sao dây mực này lại biết tự hành động: “Vốn dây mực này đã là pháp khí bên người của Lỗ Ban Gia, tương truyền sau khi ông ấy phi thăng thành tiên, thợ thủ công đã giữ lại dây mực này lại.”

Nói tới đây, Lão Thường lại hút một hơi thuốc, sau đó nói tiếp: “Bởi vì trước đây dây mực này là pháp khí của tổ sư gia, vì vậy sau khi tổ sư gia thành tiên, dây mực ở nhân gian này không chỉ có thể trấn sát, mà cũng rất dễ thông trận, cũng chính là thông linh mà thường được gọi... Đổi một cách nói khác thì chính là dễ liên hệ với tổ sư gia, cuối cùng điểm thần...”

Nghe tới đây, cuối cùng tôi đã rõ tại sao dây mực này biết động, thì ra dây mực này có địa vị rất cao trong thuật Kỳ Môn Độn Giáp, là một loại pháp khí rất dễ thành trận. Vừa rồi Lão Thường đã đọc chú, mời tổ sư gia điểm “thần”, thậm chí thời khắc cuối cùng còn phun máu.

Bởi vì Lão Thường là đạo sĩ chính thống, vì vậy điểm thần cho dây mực không hề khó, đây cũng là nguyên nhân tại sao dây mực này sẽ nghe theo chỉ thị của anh ta, trở thành một trận pháp kỳ lạ. Nói trắng ra thì chính là mời tổ sư gia tới!

Nghe tới đây, tôi thầm khen sự thần bí và lợi hại của Kỳ Môn Độn Giáp, không chỉ có thể lợi dụng ngũ hành bát quái để hình thành trận pháp, thậm chí có thể lợi dụng dòng chảy của núi sông, bây giờ lại nghe thấy thuật pháp Kỳ Tự trong Kỳ Môn Độn Giáp này còn có thể “điểm thần”, điều này thật sự làm tôi vô cùng thán phục.

Nghe Lão Thường nói xong, thuốc của tôi cũng đã hút gần hết, mà lúc này nữ quỷ vẫn còn đang vùng vẫy, trong miệng không ngừng hét to muốn giết chúng tôi, dáng vẻ như không chết không ngừng. Tôi đứng dậy, cười lạnh lùng nói với ả ta: “Được rồi, không hành hạ cô nữa, bây giờ hãy đề tôi đưa cô lên đường đi!”

Nói xong, tôi giơ tay lên, vỗ bùa chú trong tay lên đầu nữ quỷ kia.

Bùa chú lập tức dán lên đầu nữ quỷ, khi bùa chú vừa dán lên trán nữ quỷ, nữ quỷ kia liều mạng giãy giụa, giống như biết mình sắp có đại nạn giáng lâm: “Các cậu phải chết, các cậu phải chết!”

“Phải chết? Tôi thấy là cô đấy!”

Dứt lời, hai tay tôi kết ấn, lập tức kết ra một ấn kiếm chỉ, đồng thời miệng cũng cao giọng niệm: “Cấp cấp như luật lệnh, phá!”

Lời này vừa dứt, là bùa dán trên trán nữ quỷ đột nhiên bộc phát ra một chùm ánh sáng trắng, ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn, kèm theo với tiếng kêu rên và oán hận của nữ quỷ...

Sau khi “bùm” một tiếng, nữ quỷ đã bị bùa chú giết chết, hồn phi phách tán biến mất không còn tung tích. Chỉ còn chừa lại duy nhất một sợi dây mực trên mặt đất, nhưng mà lúc này nó đã bị cháy đen, không thể dùng được nữa.

Nghe Lão Thường nói, sau khi trận trên dây mực biết mất, sợi dây này sẽ không thể trấn tà được nữa, vì vậy mà trở nên cháy đen.

Nhìn nữ quỷ biến mất, cùng với dây mực cháy đen trên mặt đất, tôi lại không càm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng, mà lúc này trong lòng có một cảm giác đè nén khó hiểu.

Mà Lão Thường lại rất vui vẻ, anh ta lại móc một điếu thuốc ra, rất tiêu sái phun ra một ngụm khói: “Mẹ nó, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi, thật mẹ nó thoải mái!”

Nhìn thời gian, bây giờ đã là mười hai giờ rưỡi, thời gian chiến đấu với nữ quỷ này tổng cộng không vượt quá một tiếng. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tôi suýt nữa đã mất mạng, hơn nữa trên người cũng toàn là vết thương, mặc dù đều không quá nghiêm trọng, cũng chỉ là chút vết thương ngoài da, nhưng cho dù như vậy, áo sơ mi của tôi đã bị nhuộm thành màu đỏ.

Tôi cởi áo, lộ ra thân thể mỏng manh của mình, kết quả bị Lão Thường cười cho một trận, nói tôi đây không có khí phách đàn ông. Tôi lập tức muốn đập cho anh ta hai cái, nhưng mà trên người thật sự rất đau, vì vậy cũng chỉ có thể nhịn chuyện này.

Chúng tôi đi tới chỗ đường cái trước đó đã xuống xe, chỉ thấy con đường núi này hai đầu đen kịt, đừng nói là muốn tìm một chiếc xe trở về, mà mẹ nó ngay cả một ngôi miếu hoang cũng đừng mơ tìm được!

Lúc này cộng thêm hai chúng tôi đều bị thương, việc men theo đường cái đi trở về hiển nhiên là điều không thể. Cuối cùng trải qua thương lượng, hai chúng tôi định đi lên trên một đoạn, dù sao trước đây sườn núi Thập Lý này là bãi tha ma, cho dù ngày mai cũng không thể bắt được xe trở về. Vì vậy chúng tôi định trước tiên đi xuống khỏi sườn núi Thập Lý, qua đêm ở ngã tư dưới chân núi.

Đầu tiên, là tiện để sáng mai bắt xe trở về, bởi vì xe cộ nơi đó sẽ nhiều hơn một chút, dù sao đó cũng là đường cái chính quy cấp huyện đi từ một thị trấn tới thành phố An Khang. Thứ hai, nơi đó không phải là rừng núi hoang, buối tối không lo có dã thú xuất hiện, an toàn hơn một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)