Nghe vậy, bấy giờ Thường Lượng mới từ từ buông lỏng hai tay, lúc này mặc dù trên mặt anh ta có nước mắt, nhưng tôi cho rằng đó là nước mắt của đàn ông, là nước mắt chân thật.
“Lão Thường, không nghĩ tới anh khóc lên lại hơi giống mấy cô gái!” Tôi bật cười trêu chọc nói.
Mà Lão Thường lại không hề để tâm, anh ta lau sạch nước mắt trên mặt: “Tôi như vậy không phải là vì tưởng cậu chết rồi sao? Đúng rồi, cậu bị nữ quỷ kia đánh một chưởng, sao lại không sao thế?”
Nói xong, Lão Thường cúi đầi nghi hoặc khó hiểu nhìn năm cái lỗ trên áo sơ mi của tôi. Tôi thấy Lão Thường nhìn về phía năm cái lỗ đó thì không khỏi bật cười, sau đó cởi khuy áo trước ngực ra.
“Trước khi ra ngoài tôi có mang theo gương bát quái, kết quả đã trở thành bùa giữ mạng!” Tôi oán giận nói.
Lão Thường nhìn gương bát quái trước ngực tôi, không khỏi thở dài một tiếng, sau đó nhìn tôi lạnh lùng nói: “Nữ quỷ kia suýt lấy mạng của cậu, bây giờ chúng ta đi lấy mạng của cô ta!”
Nghe Lão Thường nói vậy, sắc mặt tôi cũng trở nên hung dữ, có cái gọi là có thù báo thù, có oán báo oán. Hôm nay không giết chết nữ quỷ kia, thì mười mấy năm nay tôi đã ăn cơm dương gian uổng rồi...
****
Quyết định xong, tôi từ từ bò dậy, mặc dù lúc này toàn thân đều đau đớn, hơn nữa rất có khả năng đã chịu chút nội thương.
Nhưng lúc này sát khí đang lên, đừng nói là toàn thân đau đớn, tôi nghĩ cho dù đã đứt mất cánh tay, bây giờ tôi cũng phải giết chết ả nữ quỷ này.
Nói lớn lao hơn một chút, tôi và nữ quỷ nằm ở hai lập trường chính tà, ả ta giết người sống, tôi sẽ giết ả ta, chứng thiên địa chính đạo. Nói nhỏ một chút, tôi phải báo thù, ả ta đánh tôi thảm hại thế này, trên người có mười mấy vết thương, máu tươi cũng nhuộm đỏ cả quần áo, thậm chí suýt nữa lấy luôn mạng của tôi.
Vì vậy, tối nay tôi mẹ nó không giết chết ả quỷ này không được, đồ quỷ.
Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt tôi trở nên cực kỳ hung ác, tôi từ từ móc một lá bùa trấn sát từ hông ra, định đánh lá bùa qua, lập tức nổ chết con nữ quỷ này.
Lúc này nữ quỷ đang bị dây mực trói chặt, mặc dù dây mực trói chặt cô ả, nhưng ả ta lại không từ bỏ phản kháng, vẫn không ngừng giãy giụa. Mà mỗi lần giãy giụa, dây mực trên người ả ta đều sẽ thu nhỏ lại một ít. Đồng thời mang lại cho ả ta đau đớn cực lớn.
Cho dù như vậy, nữ quỷ kia vẫn gào thét kêu rêu. Ả ta muốn tránh thoát, nhưng dây mực vô cùng chắc chắn, ả ta không có bất kỳ biện pháp nào.
“A! A... Tôi muốn giết các cậu, tôi muốn giết các cậu!” Nữ quỷ kêu rêu, đồng thời to mồm không biết ngượng nhìn chằm chằm chúng tôi.
Tôi nở nụ cười lạnh lùng: “Giết chúng tôi, ông đây giết cô trước!”
Vốn tôi định nổ chết luôn nữ quỷ này, nhưng bây giờ nghe cô ả hét như vậy, tôi lại thay đổi suy nghĩ. Tôi đổi bùa trong tay thành kiếm gỗ đào, định đâm ả ta mấy kiếm.
“Giết chúng tôi? Này, này!”
Tôi cầm kiếm gỗ đào lên xoẹt xoẹt hai cái, nhưng tôi không đâm vào chỗ yếu hại của ả ta, mà đâm vào đùi và cánh tay của ả ta. Mặc dù tôi dùng kiếm gỗ đào đâm, nhưng đâm như vậy sẽ không lấy mạng của ả ta, mà chỉ tổn thương nguyên khí, phóng sát khí của ả ta ra, đồng thời làm ả ta đau đớn một trận.
Mỗi một kiếm hạ xuống, nữ quỷ đều hét lên như giết heo. Không chỉ âm thanh vang dội, hơn nữa còn cực kỳ chói tai, nghe vào vô cùng khó chịu.
“Viêm Tử, đừng phí lời với nữ quỷ này nữa, giết thẳng ả ta là được.” Lão Thường ở bên cạnh nhắc nhở, đồng thời anh ta lấy một điếu thuốc ra, bắt đầu chậm rãi hút.
Tôi thấy nữ quỷ này sau khi bị tôi đâm cho hai kiếm, sát khí trên người đã yếu đi không ít, đồng thời cũng đang bị dây mực trói chặt thì cũng không quá để ý nữa. Tôi xin một điếu thuốc từ Lão Thường, định để cô ta chịu dày vò một lúc, đợi hút xong điếu thuốc rồi lại giải quyết nữ quỷ này.
Tôi hít mạnh một hơi, phun một ngụm khói vào nữ quỷ mặt mày hung ác kia.
“Phù... vừa rồi không phải cô rất mạnh à? Cô giết tôi đi, cô giết đi?”
Dứt lời, tôi giơ tay đánh ra một cái tát, chỉ nghe “bốp” một tiếng, nữ quỷ kia bị tôi đánh cho càng thêm tức giận, nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm, bị dây mực này của Lão Thường trói chặt, đừng nói là tránh thoát, cho dù tôi không ra tay, cô ta cũng sẽ không sống được quá một tiếng.
Bởi vì lúc này dây mực đã khảm vào trong da thịt của ả ta, không tới một lúc nữa nữ quỷ sẽ bị dây mực siết cho hồn phi phách tán.
Tôi lại hít một hơi thuốc, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn: “Khụ khụ khụ.”
“Viêm Tử, cậu không sao chứ?” Lão Thường quan tâm hỏi.
Tôi xua tay: “Không sao, có lẽ là xương ngực bị nứt thôi, không quan trọng.”
Lão Thường nghe tôi nói vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao làm nghề này của chúng tôi, thân thể bị thương là điều khó tránh khỏi. Có thể nói, làm nghề này của chúng tôi đều là kiếm sống trên lưỡi dao.
“Lão Thường, dây mực này của anh rất mạnh đấy nhỉ?” Tôi vừa thưởng thức nữ quỷ đang liên tục kêu thảm thiết, vừa hỏi.
Lão Thường thấy tôi hỏi vậy, vậy mà có hơi đắc ý: “Đúng vậy, dây mực này vốn là pháp khí trừ tà tránh hung của Đạo gia, càng là vật tốt để trấn trạch, Kỳ Tự Quyết trong thuật Kỳ Môn của chúng tôi có thể tạm thời trao một ít linh tính cho loại vật này, cũng có thể gọi là pháp trận. Bây giờ dây mực này được tôi trao cho linh tính, đương nhiên là mạnh rồi.”