Chỉ nghe tôi hét to một tiếng: “Đi chết đi!”
Đồng thời cái tay đang lấy bùa chú của tôi nhanh chóng đánh bùa ra, từ dưới hướng lên nhắm thẳng vào ngực của nữ quỷ.
Mặc dù tôi đã đánh ra chiêu cuối cùng, nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn nằm trong tình thế xấu, hơn nữa lại là đợi thời cơ mới có thể ra tay được. Khó tránh khỏi sẽ bị đánh mất tiên cơ...
“Bốp” một tiếng, nữ quỷ kia lập tức vung tay lên, trước khi tôi đánh trúng ả ta, ả ta đã dùng móng vuốt sắc nhọn đánh vào ngực tôi. Lúc này tôi chỉ cảm nhận được một nguồn lực rất mạnh, sau đó thì bay bổng lên, cuối cùng “rầm” một tiếng ngã xuống đất.
Chưởng này, cái ngã này, tôi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sôi trào, toàn thân không còn chút sức lực, giống như đã tan rã. Đồng thời, có một luồng khí nóng xông thẳng lên miệng mũi.
Tôi phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau, ngực càng giống như bị kim châm.
“Viêm Tử!” Lão Thường hét to một tiếng, lúc này, hai mắt anh ta đã đỏ sậm.
Tất cả khi trước đều được anh ta nhìn vào mắt, vào khoảnh khắc cuối cùng vốn anh ta muốn ra tay giúp đỡ, nhưng nữ quỷ kia ra tay quá nhanh, anh ta thật sự không thể ra tay được.
Lúc này thấy tôi bị đánh ra mấy mét, miệng đang hộc máu tươi, trong lòng anh ta cực kỳ bi phẫn, anh ta biết sự lợi hại của nữ quỷ, bây giờ tôi bị nữ quỷ đánh trúng một chưởng ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn là vị trí ngực, anh ta biết rõ chắc chắn tôi sẽ lành ít dữ nhiều.
“Cô dám làm anh em tôi bị thương, đệt con mẹ nhà cô, tôi giết hết tổ tông nhà cô!” Dứt lời, Lão Thường đột nhiên vỗ một chưởng vào ngực mình.
Sau một chưởng này, lão Thường phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu tươi này phun thẳng lên dây mực không sai không lệch.
Sau khi Lão Thường phun ra một ngụm máu tươi, anh ta không dừng lại một giây nào, hai tay nhanh chóng kết ấn, một kiếm chỉ được kết thành trong tay anh ta. Lúc này, hai mắt Lão Thường đỏ sậm, toàn thân phủ đầy gân xanh, miệng anh ta đột nhiên hét to: “Lâm binh đấu giả giai liệt trận tiền hành, lên cho tôi!”
Theo tiếng hét này của Lão Thường, kiếm chỉ trong tay anh ta chỉ thẳng vào dây mực trước mặt. Khỏi nói chứ, sau khi Lão Thường chỉ như vậy, dây mực vốn không có sinh mệnh không có linh hồn, vậy mà lúc này lập tức đứng thẳng lên, đột nhiên bắt đầu kéo dài lên không trung như là một con rắn nhỏ, cuối cùng, cả sợ dây mực cứ đứng thẳng giữa không trung.
Lão Thường vẻ mặt đầy sát khí: “Cô làm anh em tôi bị thương, hôm nay tôi sẽ cho cô hồn phi phách tán!”
Dứt lời, Lão Thường lại hét to một tiếng: “Lên cho tôi!”
“Vèo” một tiếng, dây mực như là một con rắn màu đen, di chuyển nhanh chóng trên không trung, nhắm thẳng về phía nữ quỷ áo trắng ở cách đó không xa.
Sau khi nữ quỷ áo trắng này đánh tôi bị thương lại không lập tức hành động, mà đứng liếm móng tay của ả ta, bởi vì trên móng tay của ả ta có dính máu tươi của tôi.
Dây mực bay tròn xung quanh nữ quỷ, mà nữ quỷ lại không động không né, vô cùng coi thường sợi dây mực này.
“Cuồng vọng!” Lão Thường hét lên một tiếng như sấm rền.
Sau đó anh ta lại kết một thủ ấn, chỉ thẳng về phía dây mực đang bay tròn xung quanh nữ quỷ: “Thu cho tôi!”
“Vù vù vù.”
Dây mực nhanh chóng quấn quanh nữ quỷ mấy vòng, sau đó đột nhiên siết lại, nữ quỷ vốn đang liếm máu tươi đến bây giờ mới phát hiện ra có điều không ổn, vẻ mặt ả ta dữ tợn muốn tránh thoát, nhưng ả ta vừa dùng sức, vậy mà dây mực này lại phát ra ánh sáng màu đỏ một cách kỳ lạ.
“A!” Nữ quỷ hét thảm lên một tiếng như giết heo, đồng thời ả ta lại dùng sức, muốn tránh thoát khỏi dây mực này.
Nhưng lần này vẫn vô dụng, vẫn có một tia ánh sáng đỏ yếu ớt phát ra, nữ quỷ kia chỉ có thể không công mà rút lại, hơn nữa còn không ngừng kêu rên.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay chính là ngày chết của cô, cô càng vùng vẫy thì chết sẽ càng nhanh hơn.” Lão Thường hung ác nói, đồng thời, anh ta cũng không để ý tới nữ quỷ này nữa, bởi vì dây mực kia đang không ngừng thu nhỏ, chuẩn bị siết ba hồn bảy phách của ả ta tới hồn phi phách tán.
Sau khi Lão Thường dùng dây mực trói nữ quỷ lại, anh ta gấp gáp chạy nhanh về phía tôi: “Viêm Tử, Viêm Tử...”
Lão Thường đỡ lấy đầu tôi, nhìn áo tôi đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cùng với năm cái lỗ thủng trên quần áo. Lúc này anh ta khóc không thành tiếng, nhìn gương mặt trắng nhợt của tôi, anh ta nói tiếp: “Viêm Tử, cậu chết thảm quá!”
Dứt lời, tên cao to cường tráng như trâu này bắt đầu khóc hu hu hu. Tôi thấy anh ta khóc, cảm thấy thật sự không thể giả vờ được nữa, vì vậy hí mắt ra lên tiếng nói: “Anh mẹ nó khóc cái gì, ông đây còn chưa chết đâu!”
Dứt lời, tôi mở trừng hai mắt. Lão Thường thấy tôi chưa chết, hơn nữa còn nói chuyện trêu chọc mình, anh ta lập tức tức giận, cái tay đang ôm tôi dùng sức quăng thẳng tôi xuống đất.
“Thường Lượng, anh mẹ nó muốn chết à! Ai da!”
Tôi rên rỉ rồi từ từ bò dậy, chuẩn bị mở miệng mắng anh ta. Nhưng ngay vào lúc này, vậy mà Thường Lượng lại ôm lấy tôi: “Cậu mẹ nó không có chết! Dọa chết tôi rồi hu hu hu.”
Vốn tôi định mắng anh ta, nhưng thấy anh ta như vậy bèn nuốt ngược lời mắng mỏ lại vào bụng: “Anh mẹ nó còn ôm tôi nữa, tôi sẽ chết thật đấy!”