Ôi đệch, dây mực. Nghe tới đây, trong lòng tôi lập tức vui mừng, tôi có dây mực này thật! Mặc dù quỷ thuật âm hôn tôi học thuộc về một loại phương thuật cổ xưa, có chút khác biệt với Mao Sơn và thuật Tam Thanh truyền thống, nhưng thuật pháp của chúng tôi thường tiếp xúc với thi thể, mà thi thể lại dễ thi biến.
Vì vậy dây mực này cũng trở thành pháp khí cần thiết trong môn này của chúng tôi như một lẽ đương nhiên.
“Lão Thường đậu má đậu xanh, sao anh không nói sớm, chỗ tôi có!” Tôi hưng phấn nói, đồng thời duỗi tay lấy dây mực đang được dùng kim băng cài trên thắt lưng ra.
Lão Thường nhận lấy dây mực, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn, lúc này, chỉ nghe Lão Thường hét to một tiếng: “Nữ quỷ, tiếp theo chính là ngày chết của cô!”
Dứt lời, lão Thường cầm lấy một đầu của dây mực, tung một cái lên trời, lúc này, toàn bộ dây mực đều bị anh ta tung hết ra. Lão Thường thấy vậy, răng cắn vào đầu lưỡi một cái, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
“Phụt”
Ngụm máu tươi này vừa hay phun rải lên trên dây mực, dây mực vốn đen xì, bây giờ bị máu tươi dính vào như vậy, đã biến thành hơi giống màu tím đậm.
Lão Thường thấy dây mực đã nhiễm máu tươi, lập tức nhảy về phía sau một bước, sau đó hét to một tiếng: “Viêm Tử, trước tiên ngăn cô ta lại!”
Tôi thấy Lão Thường đang chuẩn bị làm pháp, đương nhiên sẽ không phản bác lại, chỉ đưa lưng về phía anh ta lớn tiếng đáp: “Anh yên tâm đi!”
Bởi vì Lão Thường đột nhiên lui ra khỏi vòng chiến, vì vậy tôi cảm thấy khi đánh nhau với nữ quỷ vô cùng trầy trật.
Kết quả không tới một phút, cánh tay tôi đã bị cào ra mấy đường vết thương, lúc này đang chảy đầy máu tươi. Nhưng tôi lại không rút lui lại, bởi vì tôi biết Lão Thường đã sắp ra tay! Đến lúc đó tình thế nghịch chuyển, chắc chắn tôi sẽ giết chết nữ quỷ này.
****
Tôi dùng hết sức chống đỡ hơn một phút, nhưng chỉ trong một phút này, tôi đã bị nữ quỷ kia làm bị thương hơn mười lần, nhưng mà vẫn may, đều chỉ là chút vết thương ngoài da.
Bởi vì chiến đấu kịch liệt, rất nhanh máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo tôi, nhưng tôi cắn răng kiên trì chống đỡ, là đàn ông thì không được ngã xuống.
Mặc dù tôi cắn răng kiên trì, nhưng trong đầu lại không ngừng gọi Thượng Quan Tiên, tôi muốn kêu cô ấy ra tay, dù sao tôi hoàn toàn không phải đối thủ của nữ quỷ này, nhưng tôi gọi mười mấy lần, Thượng Quan Tiên đều không đáp lại, càng không lập tức hiện thân ra.
Tôi khổ cực chống đỡ, mặc dù chỉ qua hơn một phút, nhưng hơn một phút này lại như cả một năm, mỗi giây đều trôi qua vô cùng khó khăn.
Mà lúc này Lão Thường cũng gấp như lửa đốt, nhưng anh ta là giáp sĩ, mạnh nhất là về trận pháp, vì vậy anh ta không ngừng thi pháp, niệm chú sau lưng tôi, hi vọng sớm ra tay được.
Lại qua chừng hơn một phút, tôi thật sự cảm thấy không chống đỡ được nữa, trừ hai tay bị trấn động tới mất cảm giác ra, đầu tôi cũng bắt đầu trở nên hơi choáng váng.
Lúc này tôi hô hấp nặng nề, mỗi lần hô hấp đều có thể được tôi nghe thấy rõ, nhịp tim đập không ngừng gia tăng, toàn thân đều vô cùng mệt mỏi. Mỗi lần đỡ lấy tấn công của nữ quỷ, tôi đều phải dùng hết toàn sức, nếu không người phải chết ngay sau đó sẽ là tôi.
Lại qua thêm một hiệp, Lão Thường vẫn chưa có động tĩnh, mà nữ quỷ kia lại tấn công về phía tôi. Tôi cắn răng, vung mạnh kiếm gỗ đào, dùng hết toàn lực ngăn cản, miệng cũng nói bậy một tiếng: “Đệch mợ!”
“Keng.” Kiếm gỗ đào trong tay lại tiếp xúc với móng tay sắc nhọn của nữ quỷ. Nhưng lần này tình cảnh không giống như trong tưởng tượng của tôi, là móng tay của nữ quỷ sẽ bị tôi ngăn lại một lần nữa.
“Đi chết đi.” Theo một tiếng gào thét của nữ quỷ.
Tôi chỉ cảm nhận được có một luồng lực rất lớn truyền tới, ngay sau đó, trừ hổ khẩu tê dại ra, bây giờ ngay cả cánh tay tôi cũng bắt đầu đau mỏi.
Nhất thời, cánh tay tôi vì tê dại mà đau đớn, rồi lại đột nhiên mất đi tri giác.
Theo một tiếng “bộp” giòn giã vang lên, kiếm gỗ đào của tôi bị nữ quỷ đánh rơi.
Bởi vì quán tính lúc kiếm gỗ đào bay ra, dẫn tới tôi ngã thẳng xuống đất. Mặc dù ngã trên mặt đất, nhưng tôi không chạy trốn, vẫn còn muốn phân thắng bại với nữ quỷ kia.
Có lẽ đã giết tới đỏ mắt, hoặc là do men rượu tác quái, trong lúc nguy cấp tôi đã bộc lộ hết bản sắc của đàn ông ra, trong lòng tôi tin chắc, ngõ nhỏ gặp nhau kẻ dũng cảm là người chiến thắng. Cho dù nữ quỷ này cực kỳ mạnh, nhưng tôi cũng sẽ không lùi bước, tôi thò tay vào eo, chuẩn bị lấy bùa trấn sát ra quyết chiến.
Nhưng khoảnh khắc tay vừa chạm vào bùa, tôi chỉ cảm thấy có một người đột nhiên xuất hiện trước người tôi, loại lạnh lẽo đó, loại đè ép đó.
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, tôi ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy chính là nữ quỷ kia, lúc này ả ta đang hung tợn nở nụ cười với tôi. Có cái gọi là không sợ quỷ khóc, chỉ sợ quỷ cười.
Dân gian càng có câu tục ngữ: Quỷ khóc xuất hiện chuyện lạ, quỷ cười ắt sẽ chết người.
Bây giờ nhìn thấy nụ cười của nữ quỷ, trong đầu tôi đột nhiên dâng lên sóng to gió lớn, tôi trừng to hai mắt, mặc dù trong lòng rất kinh hãi, nhưng lúc này tôi đã chạm tới bùa chú, có cái gọi là tên đã vào cung thì không thể không bắn.