Lúc này tôi không dám nghĩ nhiều, hai tay chống xuống lập tức xoay người đứng dậy, dù sao trước tiên phải tìm mặt mũi về trước đã.
Kết quả vừa mới đứng dậy, tôi đã nhìn thấy Lão Thường đang liều mạng đánh giết với một người phụ nữ mặc đồ trắng, mà nói chính xác hơn là một nữ quỷ mắc đồ trắng.
Nữ quỷ kia mặc một cái áo dài to màu trắng, lúc đánh nhau nổi lên rất nhiều gió lạnh, làm cỏ dại xung quanh cũng lay động theo, nhìn qua trông cực kỳ lợi hại.
Thứ bay bay theo quần áo còn có mái tóc dài đen như mực của ả ta, tóc qua vai chấm eo, lúc này, chỉ có một phần mặt của ả ta hiện ra ngoài, những phần còn lại tất cả đều bị tóc che kín.
Xuyên qua những sợi tóc, có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt hung ác của ả ta, cùng với đôi mắt không có chút sức sống nào như là mắt cá chết. Không chỉ như vậy, hai tay nữ quỷ kia còn giống như vuốt quỷ của u minh, móng tay như là những lưỡi hái của tử thần, mỗi lần vung về phía Lão Thường đều kèm theo hơi thở chết chóc.
Giờ khắc này nghe tiếng gầm như dã thú của nữ quỷ kia, tôi nào dám dừng lại, lập tức hét lên một tiếng rồi xông qua.
Mặc dù nữ quỷ kia lợi hại, nhưng lúc này Lão Thường cũng vô cùng hung mãnh, kiếm gỗ đào trong tay được vung múa vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù lúc này Lão Thường trông uy vũ ngang tàn, nhưng chỉ có Lão Thường mới biết, mỗi lần khi anh ta dùng kiếm gỗ đào tiếp xúc với móng tay như lưỡi liềm của nữ quỷ, hổ khẩu của anh ta đều sẽ bị chấn động tới hơi hơi phát đau.
“Lão Thường, tôi tới giúp anh!” Sau khi hét to một tiếng, tôi cũng đâm một kiếm ra, cuối cùng gia nhập vào hàng ngũ chiến đấu.
Lão Thường thấy tôi giết tới thì mỉm cười với tôi: “Viêm Tử, xem ai tiêu diệt được ả nữ quỷ này trước!”
Dứt lời, Lão Thường lại bổ ra một kiếm, trông tràn đầy tự tin. Kết quả kiếm này lập tức bị nữ quỷ chặn lại, không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với ả ta. Tôi cũng không chậm trễ, đâm trái một kiếm phải một kiếm, hi vọng có thể có cơ hội đâm trúng nữ quỷ, phá tan âm khí của ả ta đi, làm ả ta ngay cả quỷ cũng không làm được.
Mặc dù tôi và Lão Thường lấy hai chọi một, nhưng nữ quỷ chiến đấu với chúng tôi lại không hề rơi vào thế yếu, mà theo thời gian trôi qua, vậy mà ả ta lại hình thành thế áp đảo chúng tôi.
Nữ quỷ gầm lên như mãnh thú khát máu, hơn nữa một lần gầm lên đều mang theo uy hiếp tử vong. Mặc dù tôi và Thường Lượng liên thủ, nhưng rất rõ ràng đã có dấu hiệu thất bại, mười phút sau, hai chúng tôi đã thở hồng hộc, thể lực giảm xuống vô cùng nhiều, nhưng nữ quỷ kia lại không hề giảm tần suất tấn công và sức tấn công của cô ả.
“Keng keng keng”, lại là mấy tiếng va chạm của kiếm gỗ đào và móng tay, hổ khẩu hai tay tôi đều sắp bị chấn động tới chết lặng.
Nếu tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn hai chúng tôi sẽ chết ở đây. Mặc dù hai chúng tôi nằm ở thế yếu, nhưng nữ quỷ kia muốn giết chúng tôi trong một chốc lát thì cũng đừng mơ mà làm được.
Tôi dựa vào Lão Thường, dùng giọng nói mệt mỏi nói: “Lão Thường, cứ tiếp tục thế này, chúng ta, chúng ta sẽ chết chắc đấy! Anh có biện pháp nào khống chế được nữ quỷ, nữ quỷ kia không!”
Tôi thở hổn hển, nói vô cùng nặng nhọc, Lão Thường thấy tôi nói vậy, lại bổ ra một kiếm đánh cho nữ quỷ lui lại, sau đó thở gấp đáp: “Biện pháp, biện pháp thì có, có một cái. Nhưng mà, nhưng mà...”
Tôi thấy Lão Thường ấp a ấp úng, trong lòng vô cùng nôn nóng, giờ đã là lúc nào rồi, anh còn ấp úng cái gì chứ?
“Lão Thường, anh mẹ nó mau nói đi! Nếu không, nếu không chúng ta đều phải chết!”
“Đúng vậy, các cậu đều phải chết!” Đây là câu đầu tiên nữ quỷ kia nói, giọng nói vô cùng khàn, nghe cực kỳ chói tai.
Lời này vừa dứt, nữ quỷ hung ác kia lại nhào tới, sát khí nồng nặc, vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi chết cái đầu cô ấy!” Tôi hét to một tiếng, rồi giơ tay lên đâm một kiếm qua, nữ quỷ kia như đã mọc rất nhiều mắt, bất kể tôi chém xuống từ bất kỳ góc độ nào, ả ta đều có thể lập tức cảm giác được, đồng thời phản kháng lại.
Sau một kiếm, Lão Thường mới bắt đầu trả lời câu hỏi trước đó của tôi: “Quan trọng là, quan trọng là tôi không có đạo cụ!”
“Đậu má anh, anh mẹ nó ra ngoài bắt quỷ không mang theo đạo cụ à?” Tôi suýt nữa bị người này làm tức tới nổ phổi, lập tức tức giận nói.
“Không phải là không mang, là trong nhà hết rồi.” Lão Thường trông có hơi tủi thân, đồng thời cũng đang thở hổn hển.
Tôi cỏ thể cảm nhận được thể lực của anh ta đang giảm xuống rất nhanh, nếu tôi còn không nghĩ ra được biện pháp nào khác, hai chúng tôi sẽ chết ở nơi này như lời nữ quỷ kia nói thật.
“Đạo cụ gì?” Tôi thuận miệng hỏi một câu, trong lòng ôm một chút ảo tưởng, lỡ đâu tôi có thì sao? Nhưng mà loại cơ hội này hơi mong manh, hai hệ thống hoàn toàn khác biệt, trong đạo cụ dùng để bắt quỷ, trừ mấy loại đạo cụ thông dụng ra, những cái khác gần như đều không liên quan tới nhau.
Nhưng chuyện này lại khéo tới như vậy, vốn tưởng rằng chuyện này không có hi vọng, nhưng sau đó Lão Thường đã mang tới cho tôi một niềm vui bất ngờ: “Tôi cần, tôi cần dây mực!”