Âm Hôn Không Tan

Chương 39: Canh thịt người

Chương Trước Chương Tiếp

Mấy phút sau, Lão Thường gật đầu với tôi. Tôi thấy lão Thường chắc chắn như vậy thì cũng đồng ý sử dụng bùa mở thiên nhãn. Bởi vì đạo hạnh của hai chúng tôi đều không cao, vì vậy khi sử dụng lá bùa này cần hai người hợp lực.

Lòng bàn tay hai chúng tôi đặt vào nhau, tạo thành dáng vẻ hơi giống như khi Tiểu Long Nữ và Dương Quá tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, nhưng mà chúng tôi không có cởi quần áo, hơn nữa cũng không có mập mờ như vậy. Hai chúng tôi lần lượt dán bùa chú lên trán, đồng thời vận chuyển dòng khí trong thân thể.

Tôi thấy đạo khí tuôn lên thì biết thời cơ đã tới, lúc này, chỉ nghe tôi lên tiếng nói: “Cấp cấp như luật lệnh, khai.”

Lời này vừa dứt, chỉ thấy bùa chú trên trán hai chúng tôi lần lượt nổ tung, sau đó tiêu tán. Đồng thời, một luồng khí nóng đột nhiên truyền tới từ ấn đường, cuối cùng chia ra thành hai nhánh, đi vào trong hai mắt của chúng tôi.

Bởi vì có luồng khí nóng này đi vào, vào giờ khắc này, mắt hai chúng tôi đều xảy ra chút biến hóa, đêm tối vốn đen thui như mực, bây giờ lại trở nên vô cùng rõ ràng, ngay cả mấy cái lá khô trong đống cỏ dại, bây giờ chúng tôi cũng có thể nhìn thấy rất rõ.

Tôi thấy đã mở thiên nhãn lại không hề cảm thấy vui, bởi vì nhiệm vụ tiếp theo mới là khó khăn nhất.

Bởi vì đã mở thiên nhãn, lúc này khi chúng tôi nhìn về phía trước một lần nữa, chỉ thấy vậy mà nơi đó đang dày đặc khí đen. Tôi nuốt nước bọt, sau đó rất nghiêm túc nói với Lão Thường: “Lão Thường, chúng ta chỉ có thời gian hai mươi phút mở thiên nhãn, trong hai mươi phút này, nhất định phải giết chết được thứ kia!”

Lão Thường thấy tôi nói vậy thì cũng cắn răng, sau đó trầm giọng đáp: “Được!”

****

Tôi thấy Lão Thường đáp lại thì gật đầu với anh ta một cái.

Ngay sau đó, hai chúng tôi rất ăn ý từ từ di chuyển về phía trước, bởi vì hai chúng tôi đều mở thiên nhãn, vì vậy trên đường đi chúng tôi không gặp phải cản trở và phiền phức gì.

Mấy phút sau, hai chúng tôi cảm nhận rõ được một luồng khí lạnh, loại cảm giác đó làm người ta rất không thoải mái, trên cổ không khỏi nổi lên một tầng da gà.

Lão Thường lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó nhỏ giọng nói với tôi: “Viêm Tử, sát khí của con lệ quỷ này rất lớn, lát nữa cậu cẩn thận một chút, có lẽ tôi không thể lo cho cậu được!”

Mặc dù Lão Thường là có ý tốt, nhưng tôi thấy dáng vẻ thuyết giáo đó của anh ta, trong lòng rất không vui: “Lão Thường, anh mẹ nó nói gì thế! Anh lo cho mình trước đi, lát nữa đừng kéo chân sau của tôi là được!”

Dứt lời, tôi từ từ móc một lá bùa ra, đồng thời rút kiếm gỗ đào sau lưng ra.

Lão Thường thấy tôi nói vậy, anh ta rất không vui, dù sao thực lực của anh ta ở trên tôi, bây giờ lại nghe tôi nói anh ta sẽ kéo chân sau của tôi.

Thế là anh ta lập tức nổi giận nói: “Lý Viêm, cậu mẹ nó đừng có không biết xấu hổ, đạo hạnh của ông đây cao hơn cậu, ông đây sẽ kéo chân sau cậu chắc?”

Dứt lời, Thường Lượng cũng rút một cây kiếm gỗ đào từ sau lưng ra cầm trong tay. Mặc dù hai chúng tôi đều tới để bắt quỷ, nên phối hợp với nhau, đồng thời bình tĩnh đối phó.

Nhưng tính tình hai chúng tôi đều hơi ngang bướng, là kiểu đàn ông khá sĩ diện. Lúc này tôi thấy Lão Thường lẩm bẩm trước mặt tôi, sao có thể nhịn được: “Thường Lượng, anh mẹ nó đạo hạnh chỉ cao hơn tôi có một chút, tốt nhất đừng có lầm bẩm trước mặt ông đây nữa, giải quyết một con lệ quỷ mà tôi, một mình ông đây cũng đủ rồi!”

Dứt lời, tôi từ từ đứng dậy, chuẩn bị gạt đống cỏ dại phía trước ra! Sau đó xông ra đánh một trận ác liệt với lệ quỷ kia, thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình.

Nhưng ngay vào lúc này, tôi chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi tới, một loại lạnh lẽo khó hiểu đột nhiên truyền tới từ sau lưng tôi, cảm giác này làm tôi rất khó chịu, thậm chí còn cảm nhận được nguy hiểm.

Tôi không khỏi nhíu mày, cảm thấy có điều không bình thường, lập tức muốn quay đầu lại xem thử. Nhưng ngay vào lúc này, Lão Thường phía trước tôi đột nhiên hét to lên một tiếng: “Viêm Tử ngồi xuống!”

Biến cố đột nhiên xuất hiện này làm tôi luống cuống tay chân. Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng tôi nào dám chậm trễ, lập tức rụt đầu ngồi xổm xuống. Mà ngay vào lúc này, một tiếng cười quỷ dị chói tai đột nhiên truyền tới từ phía sau lưng tôi!

“Hì hì hì...”

“Tự tìm cái chết!” Thường Lượng hét to lên một tiếng, hai mắt sáng ngời có thần, kiếm gỗ đào trong tay cũng lập tức đâm qua!

Ngay sau đó, tôi chỉ nghe “bùm” một tiếng, Lão Thường lảo đảo suýt nữa ngã nhào trên mặt đất! May mà tôi lanh tay lẹ mắt đứng dậy đỡ lấy anh ta, nếu không chắc chắn người này sẽ ngã bò xuống đất!

Nhưng tôi vừa đỡ vững Lão Thường, Lão Thường lại hét to một tiếng: “Cẩn thận!”

Ngay sau đó, Lão Thường lập tức đẩy một cái, tôi chỉ cảm thấy có một nguồn lực thật lớn truyền tới, sau đó thì bị đẩy ra ngoài.

Lão Thường làm như vậy, tôi lập tức bị đẩy vào trong một vũng nước nhỏ bên cạnh, trong lòng thầm nói xui xẻo. Nhưng tôi cũng biết, chắc chắn loại biến cố đột nhiên xuất hiện này là do lệ quỷ kia gây ra, bây giờ chỉ có thể trách bản thân tranh cường háo thắng, giọng nói hơi to một chút, nếu không ông đây cũng sẽ không trở nên cực kỳ nhếch nhác trong ngắn ngủi có mấy giây như này.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)