Âm Hôn Không Tan

Chương 35: Tiểu đội bắt quỷ

Chương Trước Chương Tiếp

Trong hình là hai cỗ thi thể, cùng với một người đàn ông đang khóc lóc, mặc dù chỉ có góc nghiêng. Nhưng tôi có thể khẳng định, đây mẹ nó chính là một trong ba tài xế taxi mình đã gặp được trong quán cơm trưa qua, tên cái gì mà Tiểu Trương ý.

Tôi xem kỹ bản tin này, chỉ thấy Tiểu Trương trong tivi đang mặt đẫm nước mắt nói một cách rất đau lòng: “Anh Lưu và anh Vương đều bị quỷ giết chết, đều bị quỷ giết chết…”

Tiểu Trương vừa nói tới đây, hình ảnh đã thay đổi, trong tivi lại xuất hiện gương mặt xinh đẹp của MC: “Theo cảnh sát điều tra, án mạng trên sườn núi Thập Lý chỉ có một người duy nhất tận mắt chứng kiến là anh Trương, có lẽ bởi vì sợ hãi quá độ, nên đã dẫn tới anh ấy thần chí không rõ. Còn đầu đuôi vụ án phía cảnh sát đang tiếp tục điều tra, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin…”

Nghe tới đây, tôi không khỏi nhíu mày, hôm qua đã tận tai nghe thấy cuộc đối thoại của ba người kia, vì vậy tôi biết chắc chắn chuyện này không đơn giản.

Chắc chắn đây không phải là một vụ án mạng đơn giản, mà bọn họ đã bị quỷ giết giống như lời tài xế taxi Tiểu Trương kia nói.

Khi tôi đang suy nghĩ nguyên nhân cái chết của ba người kia, điện thoại của tôi chợt vang lên, thấy là Lão Thường gọi tới, tôi lập tức nhận điện thoại.

“Này Viêm Tử! Ba tài xế taxi chúng ta gặp được trưa hôm qua, bây giờ đã chết mất hai người rồi.” Lúc này Lão Thường đang vô cùng kích động, tốc độ nói chuyện vô cùng nhanh.

Tôi nghe Lão Thường nói vậy, cảm thấy anh ta cũng đã thấy tin tức vừa rồi, thế là chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi đã nhìn thấy tin tức vừa rồi rồi.”

“Ơ, cậu cũng thấy rồi à. Hôm qua cậu mẹ nó nói đúng, chắc chắn sườn núi Thập Lý kia không bình thường…” Lão Thường nói nghiêm túc.

Thấy Lão Thường như vậy, tôi lập tức hứng thú nói: “Lão Thường, không thì tối nay?”

Lời này vừa dứt, Lão Thường bên kia điện thoại lớn tiếng hét lên: “Được, tối nay chúng ta đi tới sườn núi Thập Lý, ông đây muốn xem xem rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì!”

Dứt lời! Tôi lại nói với Lão Thường mấy câu, đồng thời hẹn thời gian, các đồ vật mang theo, buổi chiều năm giờ gặp nhau ở trước cổng bệnh viện.

****

Bởi vì quyết đinh tối nay sẽ tới sườn núi Thập Lý, vì vậy việc trông coi quầy hàng làm tôi cảm thấy rất nhàm chán, thế là tôi dứt khoát đóng cửa, cũng mẹ nó mặc kệ cái gì mà uy tín nữa.

Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, làm cái gì cũng vô cùng nhiệt huyết, cảm thấy kinh doanh không hề quan trọng.

Trở về trong phòng, tôi lấy kiếm gỗ đào, gương bát quái, dây mực cùng với mấy lá bùa trấn sát dùng để giết quỷ mà sư phụ dùng khi còn sống ra.

Mà trong những pháp khí này, uy lực của bùa trấn sát là lớn nhất, nhưng thực lực của tôi không đủ, không thể chế tạo số lượng lớn, vì vậy chỉ có thể dùng đồ khi sư phụ còn sống để lại, hơn nữa còn phải dùng tiết kiệm.

Nghe sư phụ tôi nói, muốn vẽ ra bùa trấn sát này, đạo hạnh phải đạt tới cấp bậc Anh Phách mới được. Bởi vì loại bùa này ít ỏi, vì vậy bình thường tôi đều coi như bảo vật mà đặt ở trong hòm.

Sau khi lấy bùa trấn sát ra, tôi lại lấy ra hai lá bùa mở thiên nhãn dùng để mở thiên nhãn, bùa mở thiên nhãn này càng là báu vật của tôi, sư phụ tôi từng nói, thứ này phải sau khi mở mạch luân thứ ba, cũng có nghĩa là mở được Trung Khu Phách trong thân thể mới có thể vẽ ra.

Bởi vì bùa này càng quý giá hơn, vì vậy được tôi đặt ở tầng sâu nhất trong hộp bảo vật.

Bởi vì loại bùa mở thiên nhãn này chỉ có mười mấy tấm, hơn nữa khi mở thiên nhãn cần hai người phối hợp, vì vậy bình thường tôi cũng không có cách nào sử dụng, và cũng không nỡ dùng. Nếu không phải tối nay để khoe khoang trước mặt Lão Thường một phen, tôi thật sự không nỡ lấy nó ra.

Sau khi chuẩn bị bùa chú trấn tà và các loại pháp khí xong, tôi thở ra một hơi, nhìn thời gian, bây giờ đã là hơn ba giờ, vì vậy định nghỉ ngơi một lát rồi đi tới bệnh viện tụ họp với Lão Thường.

Khi tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, Thượng Quan Tiên đã không xuất hiện gần một ngày lại hiện thân, chẳng qua lần này cô ấy xuất hiện lại có hơi uể oải, không hề phấn chấn tinh thần và thường trách mắng hay quyến rũ tôi như trước.

Chỉ nghe cô ấy dùng giọng yếu ớt nói: “Lý Viêm, cậu phải ra ngoài à?”

Mặc dù tôi thấy trạng thái hôm nay của Thượng Quan Tiên không đúng, nhưng cũng không quá để tâm, dù sao cô ấy là một con quỷ, một con quỷ có thể xảy ra chuyện gì được?

“Ừ! Đúng vậy! Sườn núi Thập Lý ở ngoại ô có ma quỷ lộng hành, tôi quyết định cùng Lão Thường đi xem thử!”

Thượng Quan Tiên nghe tôi nói vậy thì không khỏi nhíu mày nói: “Thực lực của cậu yếu như thế, đi tới đó có khả năng sẽ gặp nguy hiểm!”

Tôi thấy Thượng Quan Tiên quan tâm mình, khóe miệng không khỏi lộ ra chút độ cong: “Không sao, du hồn dã quỷ bình thường mạnh nhất cũng chỉ là thực lực Anh Phách, hơn nữa tối nay tôi và Lão Thường hợp tác, đồng thời còn mang theo bùa mở thiên nhãn, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

Nghe tới đây, Thượng Quan Tiên mấp máy miệng mấy lần, giống như đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.

“Thượng Quan Tiên, cô cứ yên tâm đi! Đối phó với cô hồn dã quỷ bình thường thì lực thực của tôi vẫn tính là khá mạnh, tôi thấy hôm nay cô hơi yếu, thế này đi! Lát nữa tôi đốt mấy nén nhang cho cô nâng cao tinh thần nhé!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)