Âm Hôn Không Tan

Chương 34: Tiểu đội bắt quỷ

Chương Trước Chương Tiếp

Khi đó Lưu mặt rỗ hơi sợ hãi, nhưng vẫn tự an ủi bản thân, nói là lúc mình tìm tiền quá chuyên chú, đến mức người phụ nữ kia xuống xe anh ta cũng không chú ý.

Chuyện tối đó cũng coi như là kết thúc, nhưng sang đến hôm sau, Lưu mặt rỗ lại vô cùng hoảng sợ. Bởi anh ta lục ra được tờ một trăm tệ tiền âm phủ trong túi quần của mình, hơn nữa tối qua anh ta chỉ thu một tờ một trăm tệ, điều đó có nghĩa là, đây là tiền người phụ nữ kia đưa cho anh ta.

Nghe tới đây, tài xế già kia lại lên tiếng trêu chọc: “Lưu mặt rỗ, cậu cứ khoác lác đi! Còn tiền âm phủ nữa chứ!”

Mà để chứng minh mình trong sạch, Lưu mặt rỗ lập tức lấy một tờ tiền giấy từ trong túi ra: “Lão Vương, ông đây còn chưa vứt tờ tiền giấy này đi đâu! Anh nhìn đi!”

Dứt lời! Lưu mặt rỗ lập tức trải tờ tiền âm phủ kia ra, tôi lén lút liếc sang nhìn một cái, tờ tiền giấy đó thật sự là một tờ tiền âm phủ.

“Lưu mặt rỗ, không phải chỉ là một tờ tiền âm phủ thôi sao! Trong cửa hàng tang lễ đầy ra! Có gì mà ngạc nhiên đâu chứ!” Tài xế già kia vẫn không tin, đồng thời còn rất khinh thường liếc Lưu mặt rỗ một cái.

Rất hiển nhiên Lưu mặt rỗ này là một người có tình tình thô lỗ, thấy tài xế Lão Vương không tin, anh ta lập tức lớn tiếng nói một câu: “Lão Vương, có gan tối nay anh đi tới sườn núi Thập Lý với tôi một chuyến, tôi nghe người ta nói, khoảng thời gian này nơi đó thường xuyên có ma quỷ lộng hành! Anh có dám đi không?”

Tài xế già vẫn mang vẻ mặt khinh thường kia, chú ta vừa dùng tăm xỉa răng, vừa lên tiếng nói: “Ha ha, khi còn trẻ ông đây được mọi người tặng cho ngoại hiệu là gan to đấy, đi thì đi. Nhưng mà phải cược hai trăm tệ.”

Lưu mặt rỗ nghe vậy, nào có chịu nhận thua: “Được, vậy cược hai trăm tệ! Đây, Tiểu Trương, cậu tới làm nhân chứng…”

Dứt lời, Lưu mặt dỗ này nhìn về phía tài xế taxi trẻ bên cạnh, Tiểu Trương kia thấy Lưu mặt rỗ nhìn mình thì lập tức liên tục lắc đầu nói: “Không được không được, tôi sợ!”

“Hừ, đàn ông con trai như cậu sợ cái gì? Có tôi ở đây! Cậu yên tâm…” Lưu mặt rỗ nói vô cùng đanh thép, đồng thời cũng vỗ vai của Tiểu Trương.

Nghe tới đây, ba người bàn bên cạnh cũng đã ăn gần xong, lúc này đang vừa nói vừa đứng dậy rời đi.

Tôi thấy ba người họ rời đi, bấy giờ mới quay đầu nói với Thường Lượng bên cạnh: “Lão Thường, anh thấy chuyện ba người kia vừa nói có phải thật hay không?”

Tôi nghi ngờ hỏi, mà Thường Lượng lại không hề quan tâm nói: “Người bây giờ lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, nào có nhiều quỷ như vậy, lừa người đấy!”

Thấy Thường Lượng nói vậy, tôi cũng không tiếp tục quan tâm chuyện này nữa. Sau khi ăn cơm xong, hai tên đàn ông chúng tôi đi dạo linh tinh mấy vòng trong phố chợ gần đó như hai cô gái, cho đến buổi tối mới tự trở về nhà mình.

Bởi vì ban ngày đi cả ngày, vì vậy vô cùng mệt, nên tôi ăn một ít đồ ăn thừa tối qua, sau đó lên giường xem tivi. Mà Thượng Quan Tiên trừ tối qua xuất hiện ra, hôm nay cả ngày cô ấy không xuất hiện, thậm chí đến buổi tối cũng không xuất hiện, ở giữa tôi có hỏi cô ấy có hít hương hay là có ăn đồ cúng gì không.

Nhưng cô nàng quỷ này lại không thèm để ý tới tôi, tôi thấy Thượng Quan Tiên không phản ứng lại mình thì cũng không quan tâm cô ấy nữa. Sau khi ăn ít đồ ăn đơn giản, xem tivi một lúc, tôi cũng nằm lên giường đi ngủ.

Tối nay tôi có một giấc mơ, mơ thấy một cô gái cuộn tròn người trong góc của một căn phòng, cô ấy rất đau đớn, sắc mặt trắng nhợt, toàn thân đều run rẩy.

Vốn tôi muôn đi qua hỏi thử cô ấy có cần giúp gì không, nhưng lại phát hiện mình không thể nào đi tới gần cô ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy không ngừng kêu rên và run rẩy.

Tỉnh dậy, tôi thoải mái vươn vai một cái, mặc dù tối qua mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm trạng sáng nay của tôi. Thời tiết bên ngoài vẫn rất đẹp, là một ngày tốt để ra ngoài chơi.

Đầu tiên tôi gọi cho Lão Trần ở bệnh viện một cuộc điện thoại, hỏi anh ta khỏe hơn chưa. Mặc dù Lão Trần biến thành thái giám, nhưng trải qua hai ngày trị liệu, rõ ràng đã chuyển biết tốt hơn không ít, tôi hỏi anh ta có cần tôi qua giúp không? Anh ta nói không cần, còn nói tối qua gặp được một em gái y tá thực tập, trông rất nghiêm túc hơn nữa trêu cũng rất vui.

Nói nếu tôi đi qua, anh ta sẽ không thể vui vẻ trêu chọc em gái y tá kia nữa, nên bảo tôi đừng có qua.

Khi nghe thấy lời này, tôi thật sự vô cùng cạn lời, anh ta mẹ nó đã thành thái giám rồi mà còn muốn trêu chọc con gái nhà người ta, lão biến thái chết tiệt.

Tôi rất cạn lời mà cúp điện thoại, mặc dù hôm nay thời tiết tốt, nhưng vẫn phải tiếp tục việc làm ăn của cửa hàng! Dù sao tôi đã dừng kinh doanh tận mấy ngày, nếu tiếp tục không mở cửa làm ăn nữa, nói không chừng người khác sẽ tưởng tôi đóng cửa dẹp tiệm rồi mất!

Mở cửa hàng, bày hai vòng hoa lên, công việc tẻ nhạt và khô khan một ngày cứ bắt đầu như vậy…

Bởi vì nhàm chán, tôi mở tivi lên định xem một bộ phim truyền hình dài tập dùng để giết thời gian, nhưng khi tôi mở tivi lên đang tìm kênh, một bản tin của thành phố đột nhiên thu hút sự chú ý của tôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)