Tôi thấy chuyện này được một công đôi việc! Cũng nhanh chóng đeo ngọc bội lên cổ, có thứ này rồi, sau này Thượng Quan Tiên sẽ không cần ở trên tôi nữa, không! Là không cần ở trên người tôi nữa.
Sau khi làm xong những chuyện này, tôi vào nhà vệ sinh tắm một cái, hai ngày nay mệt mỏi cả ngày, thật sự làm cho tôi hơi mệt mỏi. Bởi vì quá mệt mỏi, sau khi tắm xong tôi lập tức về phòng ngủ một giấc.
Mà Thượng Quan Tiên thì đang rất say mê xem phim Hàn oppa đòi sống đòi chết ở bên ngoài, nhưng tôi lại không biết, thật ra Thượng Quan Tiên không hề xem phim Hàn Quốc thật, mà đang nhìn tay của cô ấy, lúc này, trên đầu ngón giữa tay trái của cô ấy đã xuất hiện một vết đen.
Giấc ngủ này tôi ngủ vô cùng ngon, cho đến hơn chín giờ tối mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy, tôi rất vui vẻ xào hai món thức ăn, sau đó đốt tiền giấy rồi cùng ăn với Thượng Quan Tiên.
Nhưng tối nay Thượng Quan Tiên lại có hơi khác thường, cô ấy không dồi dào tinh thần như thường ngày, cũng không trêu chọc tôi, mà tự ăn cơm tự gắp thức ăn, thậm chí trên mặt còn đầy vẻ lo lắng.
Tôi thấy Thượng Quan Tiên khác thường như vậy thì không khỏi tò mò, vì vậy dùng đũa gắp một miếng cải xanh cho cô ấy: “Tôi nói này Thượng Quan Tiên, sao hôm nay cô yên lặng ít nói không giống phong cách của cô thế?”
Thượng Quan Tiên thấy tôi đột nhiên đặt câu hỏi, vậy mà lại trở nên hơi luống cuống: “Không, không, đâu có đâu! Ăn cơm của cậu đi.”
Dứt lời! Thượng Quan Tiên ăn một ít thức ăn trên bàn, sau đó lại biến mất không thấy. Tôi hỏi cô ấy ở đâu, cô ấy nói cô ấy hơi mệt, đã bám lên trên huyết ngọc, muốn nghỉ ngơi một lát.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, quỷ cũng biết mệt sao? Trước đây tôi nghe sư phụ nói, quỷ không chỉ không có nước mắt, máu, mà còn không biết mệt và đói.
Nghe Thượng Quan Tiên nói vậy, tôi còn tưởng rằng cô ấy đang kiếm cớ, vì vậy cũng không để ý nữa. Dù sao khi tôi không thú huyết sôi trào thì vẫn rất lý trí, không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Thượng Quan Tiên.
Ăn cơm xong, tôi xem bóng đá Châu Âu một lúc, cảm nhận chín mươi phút nhiệt huyết của đàn ông, sau đó tiếp tục nằm lên giường đi ngủ!
Bởi vì Lão Trần, sáng hôm sau tám giờ tôi đã dậy mua mấy cái bánh bao, sau đó thì đi tới bệnh viện.
Lão Trần vẫn suy sụp tinh thần như thường ngày, trên mặt viết đầy vẻ buồn rầu, dù sao đối với một tên khách làng chơi mà nói, biến thành thái giám thì cũng giống như sống không bằng chết. Tôi và Lão Trần tùy tiện nói mấy câu, bảo anh ta ăn bữa sáng, thuận tiện khuyên bảo anh ta mấy câu, sau đó thì rời đi, nói là buổi chiều lại tới thăm anh ta.
Lão Trần thấy tôi như vậy, trong lòng rất cảm kích. Dù sao chúng tôi không có bất kỳ quan hệ gì, cũng chỉ cùng làm ăn trên một con phố. Chính cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, bây giờ tôi đối xử với anh ta như vậy, trong lòng Lão Trần rất cảm động.
Ra khỏi bệnh viện, thời gian đã là hơn mười một giờ, thấy nơi làm việc của Lão Thường đang mở cửa, tôi bèn đi thẳng qua bên đó.
Vừa bước vào cửa, tôi đã nhìn thấy một ông cụ đang trách mắng Lão Thường: “Thường Lượng, tôi hỏi thằng nhóc cậu, sao hai ngày nay cứ đến muộn thế hả, có phải là không muốn làm nữa rồi không?”
“Không phải đâu sư phụ, con muốn làm mà.” Lão Thường nhỏ giọng nói.
“Muốn làm? Tôi thấy là cậu không muốn làm nữa rồi. Còn nữa, chuyện tượng Phật lần trước, tôi bảo cậu bán tám trăm tám mươi tám, cậu lại chỉ bán tám mươi tám! Đúng là tức chết tôi mà!”
Thấy vậy, tôi không khỏi bật cười. Tên to con một mét tám mấy như Lão Thường, vóc dáng cũng cường tráng to lớn, chỉ đứng ở đó thôi đã giống như là một cái tháp sắt.
Nhưng bây giờ lại bị một lão già mắng tới máu chó đầy đầu, cảm giác rất buồn cười.
Ban đầu vốn tôi định tiếp tục đứng bên ngoài xem một lúc. Nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân của Lão Thường, tôi lại không nhẫn tâm, vì vậy đứng ở ngoài cửa ho khan hai tiếng: “Khụ khụ!”
Lão Thường và ông cụ kia thấy ngoài cửa có người ho, ông cụ lập tức dừng quở mắng Lão Thường lại, đồng thời nhanh chóng đổi thành dáng vẻ tiên phong đạo cốt chuyên nghiệp.
Lão Thường thấy người tới là tôi, không khỏi bật cười nói: “Viêm Tử, là cậu à!”
Dứt lời, Lão Thường rất vui vẻ đi qua. Tôi cũng mỉm cười với Lão Thường, vỗ vai anh ta, sau đó nhỏ giọng nói: “Ông chủ của anh cũng chẳng ra sao nhỉ?”
Mặc dù Lão Thường không đáp lời, nhưng con ngươi anh ta đảo không ngừng, cũng liên tục nháy mắt với tôi, ra hiệu cho tôi đừng nói chuyện! Tôi thấy anh ta như vậy thì cũng không tiếp tục nói nữa.
Mà Lão Thường thấy tôi tới thì cũng nói với lão già ở sau lưng anh ta: “Sư phụ, đây là bạn của con, chúng con ra ngoài một lát nhé?”
Ông cụ kia thấy Lão Thường nói thế, vậy mà không có chút không vui nào, thần thái vẻ mặt vẫn tiên phong đạo cốt như trước, sau đó chỉ thấy ông ta vung tay một cái như thế ngoại cao nhân, cũng lạnh nhạt nói: “Thường Lượng à! Nếu bạn của con tới, vậy sư phụ cho con nghỉ một ngày, hôm nay cứ ra ngoài chơi đi!”
Nghe vậy, sắc mặt Thường Lượng lập tức thay đổi, đột nhiên trở nên rất vui vẻ: “Cảm ơn sư phụ!”
Tôi thấy ông cụ kia nể mặt như vậy, cũng lập tức mỉm cười với ông ta: “Cảm ơn đại sư!”