Thấy tôi hỏi như vậy, Lão Thường thở nặng nhọc mấy hơi sau đó mới lên tiếng đáp lại: “Cậu, cậu cho rằng, cho rằng cóc giấy, cóc giấy sẽ không tiêu hao, tiêu hao sức lực sao!”
Nghe tới đây cuối cùng tôi đã hiểu, mặc dù Kỳ môn độn giáp lợi hại, vừa rồi cóc giấy cũng đã biểu diễn một màn rất thần kỳ. Nhưng hành động đó cũng liên quan tới người làm phép, mặc dù cóc giấy chỉ phun ra ngọn lửa không tới ba giây. Nhưng Lão Thường lại hơi không chịu đựng nổi.
Rất rõ ràng, mặc dù thuật Kỳ môn độn giáp này lợi hại, nhưng cũng không thể sử dụng lâu dài, hoặc là mỗi lần sử dụng đều sẽ phải trả một chút giá.
Giống như trong quỷ thuật âm hôn của chúng tôi, dùng người sống làm âm hôn là đụng chạm tới cấm kỵ của sư tổ. Có lúc tôi thật sự nghi ngờ, rất có khả năng cái chết của sư phụ có liên quan tới lần dùng người sống kết âm hôn kia, nếu không sư phụ tôi cũng sẽ không chết sớm như vậy.
Sau đó, tôi đối với Lão Thường có thể nói là vô cùng sùng bái, mặc dù chỉ sử dụng cóc giấy phun lửa một lần anh ta đã sắp mệt tới bò ra, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới sự sùng bái của tôi với anh ta.
“Lão Thường, anh mẹ nó sắp phất lên rồi!” Tôi rất hưng phấn đỡ Lão Thường, nói.
“Tôi phất lên cái gì?”
“Ơ kìa, con cóc giấy này của anh đấy? Anh nghĩ đi, khi gặp được mấy tên ngốc lắm tiền, anh dùng giấy vàng gấp như này, cuối cùng bảo cóc giấy của anh tùy tiện phun một ngọn lửa, như thế, những tên lắm tiền kia còn không ngoan ngoãn đưa tiền qua cho anh chắc?”
Lão Thường nghe tôi nói vậy thì há to miệng, hai mắt không chuyển động nhìn chằm chằm vào tôi, qua một lúc lâu sau mới nói: “Không hiểu.”
Đậu má, khi đó tôi suýt nữa ngất đi. Rốt cuộc Thường Lượng này là ngốc thật hay ngốc giả vậy.
Kỳ môn độn giáp này là tác phẩm cao cấp nhất của Đạo gia, anh ta cũng có thể mò ra được một hai, nhưng bây giờ tôi nói chuyện thẳng thừng như thế, vậy mà anh ta lại không hiểu?
Ban đầu tôi còn tưởng người này đang giả ngu với mình, nhưng sau đó tôi mới dần dần phát hiện, người này thật mẹ nó là ngốc trời sinh.
Có vài chuyện anh ta thật sự không phản ứng lại kịp, kết quả tôi giải thích cho anh ta một lúc lâu, anh ta mới hơi hiểu ra rồi nói: “Có kiếm được tiền không?”
Ôi đệch, không kiếm được tiền tôi nói nhiều lời như vậy làm gì? Trước đây sở dĩ tôi và sư phụ không kiếm được tiền, nguyên nhân chủ yếu là sở trường lớn nhất của tôi và sư phụ là nằm ở trên thi thể, mà không phải là những bùa chú, thuật pháp trận pháp này. Vì vậy chúng tôi không có năng lực gì để đi lừa gạt ánh mắt của những tên nhà giàu.
Dù sao chúng tôi không thể mang theo một bộ thi thể bên người được mà đúng không? Vì vậy cho đến khi sư phụ chết, chúng tôi cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, bây giờ tôi đã phát hiện ra bản lĩnh của Lão Thường.
Nếu sau này gặp được kẻ lắm tiền mở công ty bất động sản gì đó. Tôi bảo Lão Thường để cóc giấy kia phun lửa một cái, như vậy không thể làm thịt bọn họ một trận được chắc?
****
Sau khi chúng tôi xử lý xong chuối tây tinh thì cùng nhau lên đường trở về. Bởi vì vùng phía tây thành phố quá hoang vu, vì vậy hai chúng tôi đi rất lâu cũng không nhìn thấy một chiếc xe nào, ngay cả bóng người cũng không thấy một cái.
Bởi vì đoạn đường này thật sự quá nhàm chán, tôi bèn bàn bạc với Lão Thường xem lừa gạt mấy tên nhiều tiền như thế nào.
Ban đầu tôi còn định gọi Lão Thường tới cửa hàng tôi làm việc, tiền kiếm được chúng tôi quyên góp một phần theo quy củ, phần còn lại hai chúng tôi chia đều.
Nhưng vừa mới nói lời này ra, trong đầu tôi đã vang lên tiếng của Thượng Quan Tiên: “Không được, nếu cậu để tên da đen này vào nhà, tôi, tôi sẽ hút khô anh ta!”
Đậu má, nghe Thượng Quan Tiên nói vậy, tôi lập tức bị dọa không hề nhẹ. Thượng Quan Tiên này là một người hung ác, nếu cô ấy hút khô Thường Lượng thật, tội nghiệt của tôi sẽ to lắm, vô duyên vô cớ có thể trở thành đồng lõa của thủ phạm giết người! Chuyện này thật sự không thể làm.
Khi tôi đang sắp xếp lại từ ngữ chuẩn bị nuốt lời vừa rồi, Thường Lượng đã lên tiếng nói trước: “Lão Lý, sợ là tôi không thể đồng ý với cậu được, sư phụ tôi đối xử với tôi rất tốt, tôi không thể phản bội ông ấy!”
Ôi đệch, tôi cũng không biết nói sao về lý do này. Nhưng vừa hay, dù sao Thượng Quan Tiên không muốn để Lão Thường tới cửa hàng của tôi, bây giờ cứ thuận nước đẩy thuyền vậy.
Tôi rất xấu hổ khách sáo với Lão Thường mấy câu, rồi bày ra thái độ là mình rất thất vọng, sau đó thì không nói tới chuyện này nữa.
Hai chúng tôi đi hơn một tiếng trong vùng núi này như dân tị nạn Châu Phi, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe máy. Hai chúng tôi cũng rất đen đủi, phải trả một khoản phí đi xe rất cao, cuối cùng ngồi lên chiếc xe máy trở về trong thành phố. Vừa vào tới thành phố, tôi đã gọi điện thoại cho Lão Trần.
Mà Lão Trần nhận được điện thoại của tôi rõ ràng là vô cùng kích động, sau khi kích động qua đi, anh ta hỏi tình huống cụ thể của tôi và chuyện của cây chuối tây tinh kia.
Tôi nói với anh ta mọi chuyện đã ổn thỏa, mà chuối tây tinh cũng đã bị tôi giải quyết. Sau khi Lão Trần biết được tin tức này thì càng vui mừng hơn, mặc dù vui nhưng anh ta cũng than thở mình đã biến thành thái giám.