Tôi muốn giữ tỉnh táo, tôi muốn ở bên cạnh Lăng Thương Tuyết, đợi cô ấy tỉnh lại rồi mới ngủ. Nhưng cơn buồn ngủ nồng nặc càng ngày càng dày đặc, tôi bắt đầu có chút khuất phục, mí mắt cũng không ngừng cụp xuống, lúc này tôi còn không muốn ngủ, nhưng tôi hoàn toàn không thể chống lại sự gọi mời của cơn buồn ngủ.
Kết quả hai mắt vừa nhắm lại, tôi muốn mở ra nữa, rõ ràng đã không thể làm được...
Bóng tối dần dần nuốt chửng tôi, cuối cùng cứ như vậy lơ mơ ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng rõ, lúc này tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, hơn nữa trên tay còn đang truyền dịch.
Mà bên cạnh giường bệnh rõ ràng có một người đang nằm gục, vốn tôi tưởng là Lão Thường, dù sao tối qua tới bệnh viện chỉ có tôi, Lão Thường và Lăng Thương Tuyết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây