Vốn tôi tưởng thiên phú của mình đã rất tốt, nhưng bây giờ sau khi gặp được Thường Lượng, tôi mới biết cái gì gọi là thiên tài. Vậy mà ở tuổi này anh ta đã đạt tới cảnh giới như này, thật sự có thể dùng hai từ đáng sợ để hình dung.
Mặc dù trong lòng sóng to gió lớn, nhưng trên mặt tôi lại không biểu hiện ra gì, chỉ tiếp tục nói chuyện phiếm với anh ta.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian nói chuyện, tôi cũng có được một chút hiểu biết về Thường Lượng này. Nhà Thường Lượng này ở thành phố Thập Yến, bậc cha chú đều là đạo sĩ, đều học Kỳ môn độn giáp, nhưng chỉ có anh ta có thành tựu cao nhất về phương diện này, ngay cả ông nội đã học mấy mươi năm cũng không theo kịp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, ban đầu Thường Lượng không tìm được công việc, mỗi ngày đều ăn nằm chờ chết ở trong nhà, trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không muốn tới cửa hàng bói toán của nhà mình giúp đỡ, cảm thấy cứ nằm dưới sự che chở của bậc cha chú mãi thì sẽ không thể trưởng thành.
Thế là cuối cùng, một mình anh ta ra ngoài tới An Khang, cho dù anh ta tới An Khang, nhưng học lực thấp và không có kinh nghiệp làm việc vẫn làm anh ta khó tìm được công việc. Kết quả trong một lần ngẫu nhiên, anh ta trúng tuyển vào công việc làm học trò của cửa hàng bói toán.
Mặc dù tiền lương không cao, nhưng cũng có thể sống qua ngày, vì vậy Thường Lượng đồng ý, cuối cùng ở lại trong cửa hàng bói toán ngoài bệnh viện.
Mặc dù Thường Lượng trông cao lớn thô kệch, nhưng lại biết được một hai về Kỳ môn độn giáp, mặc dù không hiểu Dịch kinh, nhưng lại đọc rất lưu loát.
Tiên sinh của cửa hàng bói toán này thấy Thường lượng là “nhân tài có thể đào tạo” thì đã rất dụng tâm bồi dưỡng anh ta. Đương nhiên theo như lời Thường Lượng nói, tiên sinh bói toán kia là một tên lừa gạt. Rất nhiều lần khách hàng gặp phải chuyện linh dị âm sát thật, đều là do anh ta thầm ra tay giúp đỡ.
Mà Thường Lượng nghe nói tôi là truyền nhân của quỷ thuật âm hôn của Đạo gia, vẻ mặt càng kinh ngạc, trong lúc nhất thời bỗng không nói nên lời.
Đương nhiên nghề này của chúng tôi đã lưu truyền ngàn năm…
****
“Cái gì! Vậy mà cậu, cậu biết quỷ thuật âm hôn? Là môn phái đã lưu truyền ngàn năm kia sao?”
Thường Lượng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đồng thời lộ ra vẻ mặt khó mà tin.
Nhưng tôi không tranh cãi với anh ta, dù sao tôi biết quỷ thuật âm hôn thật, đây là sự thật không cần tranh cãi. Vì vậy tôi chỉ nhún vai, sau đó nhướng mày với anh ta.
“Đúng vậy, mạch này của chúng tôi lưu truyền tới nay, bây giờ chỉ còn lại một mình tôi!”
Thường Lượng hơi có chút nghi ngờ, dù sao nghề này của chúng tôi đã lưu truyền quá lâu, hơn nữa tràn đầy sắc thái thần bí.
Thường Lượng mở to hai mắt, hồi lâu cũng không nói lời nào, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Người anh em lợi hại, vậy mà là truyền nhân của quỷ thuật âm hôn, nghe nói các cậu có thể thay đổi vận mệnh của người khác, điều này là thật sao?”
Thấy Thường Lượng hỏi vậy, tôi chỉ nở nụ cười, không nói thẳng cho anh ta. Dù sao mỗi ngành mỗi nghề đều có điều cấm kỵ, câu vừa rồi anh ta hỏi tôi thuộc về cấm kỵ trong ngành này của chúng tôi, vì vậy tôi không lên tiếng đáp lại.
Thường Lượng thấy tôi ngậm miệng không nói, lập tức nghĩ tới chỗ khó của tôi, dù sao chúng tôi đều là người ăn cơm âm phủ, vì vậy anh ta cười ha ha mấy tiếng, sau đó chuyển sang chủ đề khác.
Sau đó hai chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, giống như đều có loại cảm giác hận đã gặp nhau quá muộn.
Chẳng qua nói tóm lại thì, làm ngành này của chúng tôi, vốn đã ăn chén cơm của âm phủ, bình thường ít qua lại với người sống, phần lớn đều làm bạn với hương nến tiền vàng.
Bây giờ gặp được một người đồng đạo, không chỉ tuổi tác xấp xỉ, hơn nữa tính cách còn hợp nhau, đường nhiên là tâm trạng sẽ rất vui vẻ.
Tối đó tôi và Thường Lượng nói chuyện với nhau tới hơn ba giờ sáng, rồi bấy giờ mới đi tìm một khu đất mơ màng đi ngủ. Mà Thượng Quan Tiên thì từ sau khi Thường Lượng xuất hiện, cô ấy không còn hiện thân nữa, cũng không biết đã ẩn mình ở nơi nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, khoảng hơn tám giờ sáng, hai chúng tôi bắt đầu lục tục tỉnh lại, mặc dù chỉ ngủ có mấy tiếng, nhưng trong khe núi này mẹ nó cực kỳ nhiều muỗi, chỉ một đêm như này, trên người ông đây đã bị cắn không biết bao nhiêu là nốt.
“Bà nó chứ, muỗi mẹ nó nhiều thật!” Thường Lượng mắng chửi, đồng thời cũng không ngừng gãi trên người.
“Đúng vậy, số máu tối qua bị muỗi hút đã đủ để đi hiến máu rồi.” Tôi cũng bất bình nói, dù sao bị cắn tới cả người đều nổi cục lên, sao có thể dễ chịu cho được.
Tôi và Thường Lượng đều không ở lại lâu, thu dọn đồ đạc rồi lên đường trở về, bởi vì hôm sau thời tiết khá đẹp, tầm nhìn cũng rộng rãi hơn, nên khi chúng tôi đi qua một vùng cỏ khô đã tùy ý nhặt một ít cỏ khô và cây gỗ, sau đó dùng củi khô đốt gốc của cây chuối tây tinh.
Nhưng kể ra cũng kỳ, khi chúng tôi châm lửa đốt gốc cây chuối tây, vậy mà gốc chuối tây đã bị tôi băm nát lại phát ra tiếng khóc “hu hu hu”, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng lại làm người ta rất kinh ngạc.
Tôi thì khá ổn, vì trước đây đã từng nghe, mặc dù lúc này kinh ngạc vì chuối tây tinh này còn chưa chết hoàn toàn, nhưng cũng khá là bình tĩnh.