Kỳ môn độn giáp này vô cùng lợi hại, chỉ cần thông hiểu Kỳ môn độn giáp này, sẽ có thể nắm được bí ẩn và biến hóa vô tận của thiên hạ trong lòng bàn tay. Đây là học thuật cơ biến và huyền học dự đoán cao nhất trong Dịch kinh.
Mặc dù Thượng Lượng chưa đạt tới cảnh giới đó, nhưng tiếp xúc nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng chế tạo được một ít “Vũ khí bí mật”. Mà những cái gọi là vũ khí bí mật này cũng chính là đồ vật nhỏ dùng để dự đoán cát hung hoặc là phòng thân, giống như là bùa hộ mệnh.
Chính bởi vì trên người Thường Lượng có mang theo một món đồ phòng ngừa âm tà, cuối cùng anh ta đã phá giải được mê hoặc của chuối tây tinh. Khi đó Thường Lượng cũng vô cùng kinh hãi, nhưng cũng không thể bó tay chờ chết, vì vậy lập tức đánh nhau với chuối tây tinh, đánh liên tục mười phút, vậy mà hai người lại không phân thắng bại.
Nhưng sau đó Thường Lượng lại phát hiện, cho dù thể trạng mình cường tráng, nhưng bấy giờ đã hơi không chịu nổi, thể lực nhanh chóng giảm xuống, mà chuối tây tinh kia lại không bị một chút ảnh hưởng nào, anh ta biết tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì mình cũng sẽ chết trong tay chuối tây tinh.
Thế là Thường Lượng thầm động tay động chân lên người chuối tây tinh, anh ta rất giảo hoạt, quệt một nắm “phấn dẫn yêu” lên người chuối tây tinh kia, đây là một loại thuốc bột được chế tạo bí mật. Sau khi làm xong chuyện này, Thường Lượng vội vàng lui ra khỏi hẻm nhỏ. Mặc dù lúc này chuối tây tinh đang chiếm thế thượng phong, nhưng muốn ngăn Thường Lượng rút lui lại là chuyện không thể.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Thường Lượng chạy mất, rồi gào lên một tiếng với bóng lưng của Thường Lượng trên đường lớn, sau đó lại biến mất trong bóng đêm.
Tối qua sau khi về, Thường Lượng không cho rằng mình không phải là đối thủ của chuối tây tinh kia, còn tại sao lại thua, chỉ là do anh ta không mang theo pháp khí. Vì vậy Thường Lượng quyết định ngày hôm sau sẽ đi báo thù, bởi vì đã bôi bột dẫn yêu lên người chuối tây tinh kia, mà Thường Lượng lại là giáp sĩ học Kỳ môn độn giáp, vì vậy anh ta dùng la bàn định vị, cuối cùng đã tìm được nơi này.
Chẳng qua anh ta đến muộn hơn tôi, khi tới nơi này đã là hơn sáu giờ, sau khi tiến vào rừng chuối tây, la bàn bắt đầu không ổn định, không thể tiến hành định vị được vị trí. Rồi cho đến hơn bảy giờ, la bàn đã không còn bất kỳ phản ứng gì nữa.
Mặc dù Thường Lượng nghi hoặc, nhưng anh ta lại không hề lùi bước, chỉ cho là chuối tây tinh đã phát hiện ra bột dẫn yêu trên người mình, vì vậy đã lau sạch bột dẫn yêu đi. Nhưng cho dù như vậy, Thường Lượng vẫn không hề có ý định lùi lại, mà tiếp tục tìm kiếm tung tích của con chuối tây tinh kia trong rừng chuối tây.
Nhưng bất kể anh ta làm thế nào, cho dù anh ta sử dụng rất nhiều phương thức tìm yêu trong Kỳ môn độn giáp, đều không thể tìm ra được cây chuối tây tinh kia, cuối cùng, Thường Lượng chỉ có thể đói bụng lui ra khỏi rừng chuối tây.
Sau khi anh ta rời khỏi rừng chuối tây thì phát hiện đã không về được nữa, vì vậy chuẩn bị ngủ ngoài trời ở nơi này một đêm. Nhưng sau đó anh ta phát hiện ra ánh lửa ở chỗ không xa, cùng với ngửi thấy mùi thịt nướng, dưới dự cám dỗ của mùi thơm, anh ta đã tự mình tới đây.
Nói tới đây, Thường Lượng không khỏi bật cười: “Không nghĩ tới lại để cậu đến trước một bước, giết chết cây chuối tây tinh kia!”
“Ha ha ha, ai giết không phải cũng đều như nhau à, dù sao đều là trừ hại cho dân!” Tôi hơi ngại ngùng nói. Vừa rồi nghe Thường Lượng nói anh ta đã cứng đối cứng, đánh một trận với cây chuối tây tinh kia dưới tình huống không có pháp khí, mặc dù cuối cùng phải rút lui, nhưng lại rút lui an toàn.
Mà tôi? Lại dưới tình huống đã chém bản thể của chuối tây tinh, cộng thêm với sự chỉ đạo của Thượng Quan Tiên mới giết chết được chuối tây tinh, rất rõ ràng đạo hạnh của Thường Lượng này cao hơn tôi rất nhiều.
Nhìn Thường Lượng vừa ăn thịt vừa thờ ơ như không, tôi thật sự cảm thấy thực lực của bản thân quá yếu.
“Đúng rồi, sao cậu lại biết tới cây chuối tây tinh này!”
Tôi nghe Thường Lượng nói vậy thì cũng không giấu giếm, lập tức nói chuyện của Lão Trần ra.
Thường Lượng nghe tôi nói xong, lập tức nói với tôi: “Người bạn kia của cậu thảm thật, bị yêu quái nữ cắn đứt mệnh căn.”
Nghe Thường Lượng nói vậy, tôi chỉ mỉm cười, Lão Trần bị cắn đứt mệnh căn cũng tốt, tránh cho sau này bị đủ loại giang mai quấn thân, tuổi già chết vô cùng thê thảm.
Sau đó chúng tôi nói một lúc về những môn phái đạo thuật, cùng với đạo hạnh hiện tại của bản thân. Quả nhiên đạo hạnh của Thường Lượng này cao hơn tôi.
Thực lực của anh ta đã sắp đạt tới cảnh giới có thể mở mạch luân thứ nhất, cũng chính là cảnh giới Anh Phách, mà tôi cách lúc mở Anh Phách còn phải cần một khoảng. Khi sư phụ còn sống luôn nói thiên phú của tôi tốt, chưa hai mươi tuổi đã có thể một mình vẽ bùa, đồng thời có thể sử dụng bùa chú.
Đạo hạnh của bản thân cũng cách cảnh giới Anh Phách rất gần, ông nói khi ông ở tuổi này của tôi, thì ngay cả bùa chú cũng không vẽ được đàng hoàng, mà cho dù có vẽ được một tấm, thì cũng thuộc về trình độ giấy vụn, không có hiệu quả gì.