“Ồ.” Người đàn ông kia nghe tôi nói vậy thì lập tức cười với tôi, lộ ra một hàng răng trắng bóc.
Vốn tôi tưởng người đàn ông này chỉ là một người qua đường, nhưng khi anh ta gặm thịt lợn nướng, vậy mà tôi nhìn thấy trong balo của anh ta có một thanh kiếm, mặc dù chỉ lộ ra một đoạn, nhưng tôi có thể chắc chắn, thứ kia giống y như đúc với kiếm gỗ đào trong tay tôi.
Nhìn người đàn ông trẻ đói tới mức như là chó hoang trước mặt, tôi không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ anh ta cũng là đạo sĩ? Buổi tối chạy tới đây là để trừ yêu như tôi sao?
Nghĩ tới đây, tôi từ từ đặt thịt nướng trong tay xuống, đồng thời duỗi tay lấy kiếm gỗ đào trong balo của mình ra. Khi tôi lấy thanh kiếm gỗ đào kia ra, người đàn ông đó cũng chú ý tới kiếm gỗ đào trong tay tôi, anh ta đang ăn vui vẻ thì lập tức sững lại, rồi nhíu mày nghi hoặc.
Lúc này hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào, đều đang suy đoán thân phận của đối phương. Sau khoảng hai mươi giây, chỉ nghe người đàn ông kia đột nhiên lên tiếng nói: “Tam Thanh Đạo Tổ Tọa Đông Tây, Bát Diện Linh Lung Diệt Yêu Tông.”
Sau khi tôi nghe thấy câu này, trong đầu vang lên “ầm” một tiếng, lúc này tôi nào dám sơ suất, lập tức chắp tay với đối phương, sau đó lên tiếng đáp: “Nam Sơn Hải Bắc Giai Nhữ Thị, Nhĩ Đặng Hạ Sơn Phụng Thân Cung.”
****
Lúc này, dưới vách núi, ánh lửa yếu ớt lúc sáng lúc tối.
Khi tôi đáp lại Nam Sơn Hải Bắc Giai Nhữ Thị, Nhĩ Đặng Hạ Sơn Phụng Thân Cung, sắc mặt người đàn ông đối diện cũng thay đổi.
Sau khi qua mấy giây, anh ta mới rất kích động lên tiếng nói: “Đạo hữu, đạo hữu!”
Nghe anh ta gọi tôi là đạo hữu, tôi cũng hơi kích động chắp tay với anh ta: “Xin chào, xin chào.”
Còn tại sao chúng tôi đều sau khi phát hiện đối phương có kiếm gỗ đào mới bắt đầu đối đáp khẩu hiệu. Chuyện này hoàn toàn là bởi vì thói đời hiện nay, bây giờ đạo sĩ, người bói toán lừa đảo có đầy ở trên đường, vơ một cái là được một nắm to. Vì vậy người trong ngành chúng tôi đều có khẩu hiệu, khi nhìn thấy đối phương có kiếm gỗ đào trên người, mới bắt đầu tuôn ám hiệu ra.
Hai câu thơ vừa rồi kia chính là khẩu hiệu của người trong Đạo gia chúng tôi, còn tại sao người đàn ông kia kích động như vậy, hoàn toàn là bởi vì trên đời này, người thật sự biết về đạo thuật quá ít. Chính như cái gọi là rượu gặp tri kỷ nghìn chén còn ít, bây giờ ở nơi đất hoang hoang vu này, có thể gặp được một người đồng đạo, thì đương nhiên là rất vui.
Tôi bắt tay với người đàn ông kia, cũng vô cùng vui mừng.
Lúc này, chỉ thấy người đàn ông kia dùng những lời kích động nói: “Người anh em, thật sự không ngờ tới! Vậy mà có thể gặp được một đạo nhân chính thống trong khe núi này, thật đúng là may mắn!”
(*) Đạo nhân: người tu đạo.
Tôi thấy anh ta nói vậy, cũng lập tức cười ha ha: “Đúng vậy, đạo nhân chính thống như chúng ta thật sự rất ít, không nghĩ tới có thể gặp được một người ở đây. Tôi tên là Lý Viêm, không biết xưng hô với anh như thế nào?”
Người đàn ông kia thấy tôi tự giới thiệu thì cũng không thất lễ, lập tức dùng giọng điệu đặc biệt của anh ta, ồm ồm đáp lại: “Tôi tên Thường Lượng, năm nay hai mươi ba.”
Dứt lời, người đàn ông tên Thường Lượng này cầm cái chân heo rừng vừa rồi lên cắn xuống một miếng, tôi thấy Thường Lượng như vậy, chỉ cảm thấy anh ta là một người thẳng thắn, nói chuyện cũng không vòng vo.
Nhưng anh ta vừa cắn mấy miếng đã nghiêng đầu hỏi tôi: “Đúng rồi Lý Viêm, buổi tối cậu tới đây làm gì thế?”
Thấy Thường Lượng hỏi mình, tôi cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Tới để trừ yêu!”
“Trừ yêu? Có phải là một cây chuối tây tinh không?” Lúc này Thường Lượng đang nghi hoặc nhìn tôi, vẻ mặt trông vô cùng nôn nóng.
Tôi thấy Thường Lượng hơi nóng lòng thì chỉ mỉm cười với anh ta: “Ừ, ở ngay trong cái túi này đây.”
Dứt lời! Tôi chỉ vào cái túi bên cạnh, mà trong chiếc túi đó đang đựng phần gốc của cây chuối tây tinh! Thường Lượng thấy tôi chỉ cái túi, lập tức nhíu mày lại, cũng không tiếp tục ăn thịt heo rừng nữa, mà đi qua kéo mở cái túi ra.
Khi nhìn thấy trong túi là cái gốc chuối tây tinh nát bét, anh ta lập tức hít vào một hơi khí lạnh: “Người anh em cậu thật là bản lĩnh! Tối qua tôi đã đánh nhau với thứ này, biết được sự lợi hại của nó, không nghĩ tới lại bị cậu đánh chết!”
Đã đánh nhau? Tối qua? Nghe tới đây, tôi không khỏi lên tiếng hỏi: “Anh Thường, tối qua anh đã đánh nhau với con yêu quái này sao?”
Thường Lượng thấy tôi hỏi như vậy thì lập tức gật đầu, sau đó nói ngọn nguồn việc anh ta gặp được chuối tây tinh này ra.
Thì ra nơi làm việc của Thường Lượng là ở một quán xem bói ở đối điện bệnh viện. Không khéo là tối qua vốn anh ta muốn ra ngoài mua bao thuốc, lại vừa hay đụng phải chuối tây tinh kia bò ra từ tường của bệnh viện, mặc dù động tác rất nhanh chóng, hơn nữa chỉ thoáng qua.
Nhưng Thường Lượng đã tiếp xúc với nghề này từ lâu, vì vậy lập tức cảm giác được có điều gì bất ổn, nên đã bám theo chuối tây tinh kia đi tới một con hẻm.
Chuối tây tinh kia thấy có người theo dõi, lập tức hóa thành một cô gái xinh đẹp quyến rũ Thường Lượng. Ban đầu Thường Lượng cũng chịu phải mê hoặc, hơn nữa suýt nữa để chuối tây tinh thành công, mất đi tính mạng. Nhưng đạo thuật tổ truyền của Thượng Lượng là Kỳ môn độn giáp.