Tôi không dám sơ suất, rất cẩn thận cảnh giác, nhưng mấy chục giây trôi qua, lại không xảy ra chuyện gì bất thường, cũng không có ai đánh lén chúng tôi.
Cho đến một phút sau, làn khói màu tím này bắt đầu dần dần tan đi, tầm nhìn bắt đầu phục hồi như cũ.
Cho đến lúc này, tôi mới chợt hiểu ra. Bà nó chứ, tên nhóc của Tử Dương Quan đó không phải muốn mượn khói tím đánh lén chúng tôi, mà là mượn khói tím để chạy, hơn nữa còn mang theo cả tên quỷ quái kia.
Khói tím tới nhanh, biến mất cũng nhanh, đồng thời mỗi người chúng tôi đều xuất hiện tình trạng mất sức, mặc dù đã khá hơn, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Tôi lần lượt đỡ Lão Thường và A Tuyết dậy, chỉ cảm thấy rất xui xẻo, khó khăn lắm mới bắt được tên quỷ quái kia, nhưng không ngờ lại để gã ta chạy mất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây