Âm Hôn Không Tan

Chương 23: Tiểu đội bắt quỷ

Chương Trước Chương Tiếp

“Này! Cô cười vậy là có ý gì thế? Có phải là không tin tôi không? Tôi nói cho cô biết, tôi rất mạnh đấy!”

Dứt lời, tôi vung đao chém thi mấy cái, nhưng từ đầu đến cuối Thượng Quan Tiên đều không để ý tới tôi.

Tôi hét to trong hố đá một lúc lâu, thấy Thượng Quan Tiên không đáp lại thì cũng không la hét nữa. Mà lấy một cái túi từ trong balo ra, cái túi này chính là đồ tôi dùng đề đựng gốc chuối tây tinh đã nát vụn, dù sao chỉ có dùng lửa mới đốt sạch được nó, đây là phương pháp tiêu diệt tốt nhất.

Lúc này sắc trời đã tối đen, vì vậy tôi làm một lúc lâu mới bọc hết toàn bộ gốc chuối tây tinh còn lại được, thấy chuyện nơi này đã gần xong, tôi cũng không ở lại lâu thêm nữa, dù sao bây giờ sắc trời đã muộn, tôi không muốn buổi tối sẽ phải qua đêm trong khu rừng chuối tây âm u đáng sợ đồng thời toàn là chuối tây này đâu.

Hơn nữa nơi này còn xuất hiện chuối tây tinh, nghĩ tới đây, tôi càng không muốn ở lại đây lâu, lập tức xách cái túi lên rồi nhanh chóng trở về.

Mặc dù khi tới khó khăn trắc trở, nhưng khi trở về tôi đã quen với phần lớn tuyến đường, mặc dù là buổi tối, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ không xông loạn xạ như ruồi không đầu.

Đi tới cạnh tảng đá to, thấy heo rừng vẫn còn đó, vốn tôi muốn vác nguyên cả con về, nhưng trong tay đang xách một cái bao to không tiện, lại cộng thêm bây giờ là buổi tối, tầm nhìn không quá rõ, gần như đều phải dùng tay sờ. Nhưng nếu như ném heo rừng ở đây, tôi lại cảm thấy tiếc.

Cuối cùng tôi lựa chọn một phương án trung gian, đó là dùng đao chém thi chặt lấy một cái chân heo rừng.

Nhưng khi tôi dùng ánh sáng của màn hình di động chiếu sáng để cắt thịt heo rừng, tôi lại phát hiện trên người heo rừng có những hàng dấu răng.

Nhìn thấy vậy, tôi chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, mẹ nó, trên sườn núi này trừ một người sống là tôi ra thì còn có ai khác? Sao ở đây lại có dấu răng? Hơn nữa sao dấu răng này nhìn thế nào cũng không thấy giống của dã thú, mà giống như của người.

Nghĩ tới đây, tôi nuốt một ngụm nước miếng. Mẹ nó, chẳng lẽ nơi này còn có người khác sao?

****

Vừa nghĩ tới rất có khả năng nơi này còn người khác, sắc mặt tôi lập tức thay đổi. Đây không phải là một chuyện tốt gì.

Phải biết xung quanh thành phố An Khang không có kiểu như là người hoang dại. Vậy có khả năng nhất chính là nơi này còn có yêu quái khác, cũng chính là chuối tây tinh, ban ngày khi tới đây, không phải tài xế taxi đã từng nói rồi sao? Trước đây anh ta đã từng chở khách tới rừng chuối tây này, mà cuối cùng những người đó tất cả đều chết hết.

Mặc dù tôi không biết tại sao anh ta biết được những người đó đều chết hết, nhưng chuyện này tin thì là có, không tin thì không có.

Mà bây giờ lại là buổi tối, ban ngày tôi đánh nhau với chuối tây tinh đã bị thương tinh nguyên, suýt nữa rơi vào trong tay cô ta, bị cô ta mê hoặc.

Bây giờ trời đã tối, pháp lực của bọn họ tăng mạnh, tôi đấu với bọn họ thế nào? Nghĩ tới đây, tôi chỉ cảm thấy sau lưng tê dại, đồng thời cũng nhanh chóng trở nên cảnh giác.

“Thượng Quan Tiên, Thượng Quan Tiên!”

Tôi nhỏ giọng gọi, dù sao cô ấy là du hồn, có minh ước vợ chồng với tôi, người tôi có thể dựa vào lúc này cũng chỉ có cô ấy.

Mà Thượng Quan Tiên thấy tôi gọi cô ấy, hơn nữa còn khẩn trương và vội vàng như vậy thì lập tức hiện chân thân trước mặt tôi: “Làm sao thế?”

Tôi thấy Thượng Quan Tiên xuất hiện, lập tức nuốt nước miếng, sau đó nhìn xung quanh, thấy không có gì khác thường, bấy giờ mới lên tiếng nói: “Thượng Quan Tiên, có phải nơi này còn có chuối tây tinh khác không! Cô xem, trên thịt con lợn rừng này có dấu vết bị cắn xé!”

Nói tới đây, tôi chỉ về phía lợn rừng trên mặt đất.

Mà Thượng Quan Tiên thấy tôi như vậy, lại dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn chằm chằm vào tôi: “Đồ nhát gan, rõ ràng đây là do con chuối tây tinh lúc trước cắn xé mà, cậu không thấy lúc chuối tây tinh trở về, bên miệng có vết máu hay sao? Đó chính là máu của con lợn rừng này!”

Nghe tới đây, tôi chỉ cảm thấy đau đầu, máu lợn? Không phải là máu tươi tự cô ta phun ra sao?

Thượng Quan Tiên thấy tôi vẫn nghi hoặc không hiểu, lập tức mỉm cười nói với tôi: “Đạo hạnh cậu quá yếu, không phát hiện được sát khí xung quanh. Đợi cậu mở được mạch luân thứ nhất, đạt tới thực lực Anh Phách, cậu sẽ có thể kiểm tra được xung quanh có sát khí hay không!”

Nghe thấy vậy, tôi ồ lên một tiếng, nhưng vẫn muốn xác nhận một lần nữa: “Ý của cô là xung quanh đã không còn sát khí, nơi này an toàn có đúng không?”

Thượng Quan Tiên thấy tôi hỏi như vậy, không khỏi cho tôi một ánh mắt khinh thường, sau đó tiếp tục nói: “Cậu ngốc quá. Nơi này đã an toàn rồi, sẽ không còn chuối tây tinh gì nữa đâu.”

Nghe Thượng Quan Tiên nói nghiêm túc như vậy, bấy giờ tôi mới yên lòng. Có lẽ vì hôm nay quá mức căng thẳng, dẫn tới bây giờ tôi cứ nghi thần nghi quỷ. Tôi thở phào một tiếng, cảm thấy Thượng Quan Tiên đã giúp mình rất nhiều, thế là rất nghiêm túc nói với cô ấy: “Thượng Quan Tiên, cảm ơn cô!”

Lần này tôi không để ý mặt mũi nữa, thật sự cảm ơn từ tận đáy lòng. Mà Thượng Quan Tiên thấy tôi nói cảm ơn, vậy mà dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào tôi, cho đến một lúc lâu sau mới nói: “Ôi chao, không phải da mặt cậu rất dày à? Sao cũng biết cảm ơn thế?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)