Âm Hôn Không Tan

Chương 2: Vợ quỷ thượng quan tiên

Chương Trước Chương Tiếp

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Không đồng ý? Đạo trưởng Trương, tốt nhất ông hãy nghĩ cho kỹ.” Nói xong, ông chủ giàu có kia đi về phía sư phụ tôi, sau đó dùng tay vỗ lên bả vai ông.

Sau đó thì xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, để lại hai người là tôi và sư phụ, cùng với cô gái trên giường bệnh.

Ông Lưu vừa đi, lập tức có năm sáu vệ sĩ xông vào trong phòng bệnh. Tôi và sư phụ bị cưỡng ép đưa tới một vùng ngoại ô ngoài Bắc Kinh, đồng thời bọn họ còn dùng họng súng đen ngòm ép chúng tôi làm xong pháp sự.

Nhưng trong cả quá trình làm pháp sự, sư phụ lại không cho tôi nhúng tay vào một lần, mãi đến sau này tôi mới biết, sư phụ sợ làm tôi cũng phải gánh nhân quả, vì vậy muốn nhận lấy toàn bộ báo ứng nhân quả một mình.

Từ sau khi sư phụ giúp con trai đã mất của ông ta làm âm hôn cho người sống xong, vậy mà trong một năm tiếp theo, ông Lưu kia đã phất lên, ngoài xã hội được công nhận là một nhà từ thiện đứng đầu. Vì thái độ tích cực làm việc thiện ngoài xã hội của ông Lưu, sự nghiệp của ông ta càng ngày càng phát triển, sản nghiệp cũng được mở rộng tới nước ngoài.

Nhưng từ sau khi sư phụ tôi trở về, ông cứ luôn âu sầu không vui, mỗi lần nhìn thấy trên báo đưa tin về mặt tốt của ông Lưu đều thở ngắn than dài!

Chính bởi vì như vậy, sức khỏe của sư phụ cũng càng ngày càng yếu, thậm chí có mấy lần tôi nhìn thấy ông ho ra máu. Bởi nguyên nhân sức khỏe, kết quả không tới một năm ông đã cưỡi hạc về tây thiên.

Nhưng trước khi chết sư phụ đã giao cho tôi một lọ máu tươi, cũng không nói với tôi là máu gì, chỉ nói là đổ máu này lên phần mộ của con trai ông Lưu là được.

Vốn tôi không muốn đi, dù sao Bắc Kinh cũng xa như vậy. Nhưng dù sao đây cũng là nguyện vọng của sư phụ, mặc dù tôi không biết làm vậy có nghĩa là gì, nhưng lệnh của sư phụ có khó cũng phải làm.

Tôi lén trở lại Bắc Kinh, lặng lẽ đổ máu tươi lên phần mộ, sau đó trên bia của ngôi mộ thấm ra một ít chấu lỏng màu đỏ một cách rất kỳ lạ, đồng thời trong mộ cũng bốc lên khí đen đục ngầu.

Tôi không dám ở lại đây lâu, lập tức xoay người chạy đi, mẹ nó sát khí mạnh như này, có trời mới biết phần mộ này sẽ xảy ra biến cố gì, dù sao chuyện sư phụ bảo tôi làm, tôi đã làm xong rồi.

Mà ông Lưu đang ngày một đi lên, bất kể là gia đình hay sự nghiệp, trong một năm tiếp đó đều liên tiếp gặp thất bại. Đầu tiên là núi dựa trên quan trường bị sụp đổ, từ đó sự nghiệp hoàn toàn thất bại, đủ mọi chuyện đen tối trong thương nghiệp liên tục bị báo cáo một cách khó hiểu. cổ phiếu cũng tụt dốc không phanh, cả tập đoàn nhà họ Lưu đã kề cận bên bờ vực phá sản.

Mà sau đó người nhà của ông Lưu cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu tiên là con trai ông ta bệnh chết một cách khó hiểu, sau đó vợ ông ta vô duyên vô cớ bị điên, bố mẹ thậm chí là anh chị em đều không thoát khỏi kiếp nạn, không phải đột tử thì cũng bị phát điên...

Tôi tên là Lý Viêm, thuở nhỏ bố mẹ mất sớm, là sư phụ một tay nuôi tôi lớn. Sau khi sư phụ mất, tôi kế thừa y bát của ông, sạp hàng phong thủy của sư phụ cũng thuận lợi trở thành tiền vốn để tôi sống qua ngày, từ đó tôi cũng trở thành một thấy phong thủy bình thường của thành phố An Khang.

Vốn tưởng rằng sẽ kiếm ăn kiếm uống bình lặng như vậy cả đời, nhưng vận mệnh lại không bỏ qua cho tôi, sau khi sư phụ chết không lâu bỗng có người tìm tới cửa. Đó là một người phụ nữ trung niên, nhìn qua rất phú quý nhưng vẻ mặt lại phiền muộn.

Tôi thấy có khách vào cửa, lập tức đứng dậy chào đón: “Chào bà! Mời ngồi bên này.”

Người phụ nữ trung niên kia cũng không khách sáo, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha đối diện tôi, sau đó hơi âu sầu đồng thời cũng nghi hoặc hỏi tôi: “Cậu, cậu là sư phụ ở đây sao?”

Nghe người phụ nữ trung niên kia hỏi vậy, rõ ràng là đối phương đang thấy tôi còn nhỏ tuổi, nhưng tôi lại không để trong lòng, chỉ học dáng vẻ của sư phụ, mỉm cười nói: “Phu nhân, tôi là ông chủ của nơi này! Có cần gì bà nói cho tôi là được!”

Người phụ nữ trung niên kia nghe tôi nói vậy, lại nhìn xung quanh một lượt, thấy xung quanh không có ai, bấy giờ mới nhỏ giọng đau lòng nói: “Tôi, con trai tôi chết rồi!”

Tôi nghe bà ấy nói vậy, trong lòng tầm kêu hay. Con trai chết thì hay quá! Trước đây sư phụ tôi làm tang lễ một lần thu tám trăm, tôi thu bà ấy năm trăm chắc sẽ không thành vấn đề!

Khi tôi đang suy nghĩ thu người phụ nữ kia bao nhiêu tiền, người phụ nữ trung niên lại nói với tôi: “Sư phụ, con trai tôi chết rồi. Tôi muốn, tôi muốn tìm một người vợ cho nó! Kết âm hôn.”

“Cái gì? Tìm vợ? Kết âm hôn?” Tôi không khỏi hét lên, bởi vì su phụ tôi vừa mới chết, mà rất có khả năng nguyên nhân cái chết là do âm hôn gây ra. Vì vậy, bây giờ tôi hễ nghe thấy chữ này là trở nên nhạy cảm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)