Cũng ngay vào lúc này, Lão Thường bên cạnh lại lên tiếng nói: “Viêm Tử, người biết quan tài đá này có vấn đề chỉ có tôi, cậu, Lăng Thương Tuyết. Cậu xem có phải quan tài đá này?”
Lão Thường không nói tiếp, nhưng tôi lại biết anh ta muốn nói gì. Nghĩ tới đây, tôi lập tức lấy điện thoại ra, ấn gọi cho Lăng Thương Tuyết.
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã truyền tới giọng uể oải của Lăng Thương Tuyết: “Sao thế hả! Lý Viêm.”
Nghe giọng nói này, rõ ràng là cô ấy đang ngủ, nhưng quan tài đá biến mất là một vấn đề lớn, tôi nhất định phải hỏi cô ấy: “Alo! Lăng Thương Tuyết, là thế này, chiếc quan tài đá và mấy cỗ thi thể ở trấn Cổ Hà kia, hôm nay tất cả đều không cánh mà bay rồi!”
“Cái gì? Không cánh mà bay?” Lăng Thương Tuyết nghe vậy cũng vô cùng ngạc nhiên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây