Âm thanh như tiếng trẻ con kia càng ngày càng rõ, hơn nữa lay động trong bụi cỏ không xa cũng càng ngày càng mạnh. Tôi biết chỉ còn một chút nữa, chỉ cần di chuyển về phía trước thêm một mét, tôi sẽ có thể nhảy lên chém xuống.
Cả thế giới như đều yên tĩnh lại, mà trong mắt tôi chỉ còn lại bụi cỏ đang lay động ở chỗ không xa, cùng với âm thanh kêu kì lạ kia, mặc dù âm thanh đó rất yếu ớt, nhưng nghe vào tai tôi lại vô cùng chói tai.
Sau nhiều lần ẩn nấp, cuối cùng tôi đã đi tới vị trí dự định, mặc dù bị cỏ dại che đậy hơn nửa tầm nhìn, nhưng tôi vẫn thoáng có thể nhìn thấy, đó là một thứ màu đen xì, hơn nữa còn có đuôi!
Trong lòng tôi thầm nghĩ: “Đây mẹ nó là nghiệp chướng do thứ gì sinh ra vậy, sao lại mọc đuôi như heo thế.”
Tôi lặng lẽ đến sau một gốc chuối tây to, nhẹ nhàng hít sâu mấy hơi, bình ổn lại tâm trạng. Đồng thời cũng thầm nói: “Lý Viêm, mày mẹ nó là đại sư phong thủy, đây chỉ là một con nghiệp chướng nhỏ bé, nhảy ra chém chết nó, chém chết nó đi!”
Tôi không ngừng tiến hành ám chỉ bản thân, nhưng khỏi phải nói, phương pháp này thật sự có chút tác dụng, tôi phát hiện mình không còn sợ như trước nữa. Lúc này tôi cắn chặt răng, thân thể đột nhiên nhảy ra khỏi cây chuối tây, đồng thời giơ kiếm gỗ đào lên, hét to một tiếng với bụi cỏ đang lay động: “Nghiệp chướng chịu chết đi!”
Sau khi hét to lên một tiếng, kiếm gỗ đào trong tay tôi đột nhiên đâm thẳng về phía trước, lấy tốc độ xét đánh không kịp bưng tai, đâm thẳng về phía “Nghiệp chướng” màu đen trong bụi cỏ.
Tôi chỉ cảm thấy có một lực cản truyền tới, sau đó là một dòng máu tươi đột nhiên bắn ra từ bên trong bụi cỏ. Ngay sau đó, một tiếng heo kêu như giết heo đột nhiên truyền ra từ bụi cỏ.
Cái chói tai của âm thanh đó suýt làm tôi thủng cả màng nhĩ. Nhưng tôi lại không cảm thấy vui mừng, chỉ thấy tôi nhíu mày, sau đó vén cỏ dại che chắn tầm mắt lên, mẹ nó, cảnh tượng trước mặt thật sự làm tôi ngạc nhiên tới ngây người.
Má nó, chuyện quái gì đây, cái gọi là nghiệp chướng kia, vậy mà, vậy mà là một con heo rừng. Tôi đệch, vậy mà thứ tôi đâm trúng lại là một con heo rừng?
****
Khi tôi đẩy cỏ dại ra, nhìn rõ tình huống bên trong đống có dại, tôi thật sự hơi không biết phải làm sao.
Đó là một con hèo rừng nho nhỏ màu đen, lúc này nó đang cuộn tròn trong bụi cỏ, mà phần bụng của nó thì bị tôi đâm cho một kiếm, bây giờ đang trào ra máu tươi.
“Ha ha ha, Tiểu Viêm Viêm, đây chính là yêu quái mà cậu nói à?” Đột nhiên, giọng của Thượng Quan Tiên vang lên bên tai tôi.
Nhưng sau khi tôi nghe thấy giọng nói này, lông mày càng nhíu chặt hơn, vô cùng bất lực. Vốn con bà nó tôi đã bị nữ quỷ này khinh bỉ, bây giờ lại xảy ra chuyện ngốc nghếch như này, tôi thật sự có hơi không thoải mái.
Mặc dù trong lòng biết mình đã gây ra trò hề, nhưng ngoài miệng tôi không thể thừa nhận, nếu không cái mặt già này của tôi còn đặt ở đâu được, phải biết sư phụ tôi là huyền môn chính tông, tôi con mẹ nó nếu cả yêu quái và heo rừng cũng không phân biệt được, mặt mũi này của tôi, cộng thêm cả sư phụ sẽ cùng nhau mất sạch.
Để không bị mất mặt, chỉ thấy tôi giả ngốc: “Cái gì? Ai nói heo rừng là yêu quái? Ông đây tới giết heo rừng mà!”
“Ai dô, cậu vẫn không thừa nhận đúng không!” Giọng hoạt bát của Thượng Quan Tiên lại vang lên.
“Ai không thừa nhận chứ, tôi đã đoán ra đây là một con heo rừng từ lâu rồi, vì vậy tôi mới cẩn thận tới gần, cô hiểu cái gì chứ! Hừ.” Tôi nhất quyết nói một cách không biết xấu hổ.
“Được rồi, để cho cậu ngụy biện một lần!” Dứt lời, giọng của Thượng Quan Tiên không còn vang lên nữa, xung quanh lại khôi phục lại yên tĩnh.
Thấy Thượng Quan Tiên không nói chuyện, trong lòng tôi hơi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao bị một người phụ nữ vạch trần, trong lòng tôi thật sự không dễ chịu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi tôi thật sự nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, nhưng thấy thế nào con heo rừng này cũng không thể phát ra tiếng của trẻ con được mà!
Nghĩ tới đây, tôi cúi đầu nhìn con heo rừng bị mình đâm chết này, lúc này nó đã bắt đầu miệng sùi bọt mép, mắt thấy đã sắp chết. Bởi vì đây chỉ là một con heo rừng nhỏ chưa trưởng thành, tôi cũng không quá để ý, chuẩn bị rút kiếm gỗ đào, sau đó tiếp tục lên đường.
Nhưng khi tôi rút kiếm gỗ đào ra, lại phát hiện vậy mà trên đùi của heo rừng bị thương, hơn nữa vết thương khá nghiêm trọng, xương trên đùi đã đâm thủng da heo của nó. Nhìn tới đây, cuối cùng đã biết tại sao tôi có thể đâm chết con heo rừng này dễ dàng như vậy, thì ra nó đã bị thương ngay từ đầu.
Mà cái gọi là tiếng trẻ con kia, chắc chắn là tiếng động tần số thấp do heo rừng phát ra sau khi bị thương mất sức, lại cộng thêm hoàn cảnh đáng sợ vốn có của nơi đây, từ đó dẫn tới tôi phán đoán sai thành tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Nhưng bất kể như thế nào, dù sao heo rừng cũng đã chết, cứ vứt xác nơi hoang dã như vậy khó tránh có hơi đáng tiếc, đợi sau khi tiêu diệt chuốt tây tinh xong, tôi sẽ quay về lấy thịt heo của nó.