Âm Hôn Không Tan

Chương 16: Chuối tây tinh

Chương Trước Chương Tiếp

Mặc dù khi nghe lời kể của lão Trần, tôi cảm thấy sẽ rất dễ tìm được cây chuối tây kia, cũng chỉ có sau khi gặp được tảng đá to thì ngoặt phải. Nhưng khi bước vào thực tế tôi mới biết, mẹ nó, nào có đơn giản như thế! Ông đây đã lượn trong rừng chuối tây này hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm thấy tảng đá to mọc đầy rêu kia, chứ càng đừng nói là tìm được cây hòe to trên sườn núi.

Khi tôi đang không biết phải làm sao, cơn mưa trên trời cuối cùng đã dừng lại, những tia nắng bắt đầu chiếu xuống. Rừng chuối tây vốn âm u ướt át, lúc này được ánh mặt trời chiếu rọi, cuối cùng tầm nhìn đã rõ hơn một chút, đồng thời bầu không khí cũng không còn cực kỳ đáng sợ như trước nữa.

Tôi vừa chém cỏ dại chắn đường, vừa đi về phía trước, đồng thời trong miệng cũng không ngừng mắng: “Đậu má, cỏ vớ vẩn gì đây, cho mày chắn đường này, tao chém, tao chém...”

Có lẽ nghe qua rất trẻ con, nhưng ở vùng dã ngoại hoang vu yên tĩnh, xung quanh mọc đầy cỏ dại này. Trừ tự lẩm bẩm một mình ra, tôi thật sự không biết nên làm gì, mà Thượng Quan Tiên ẩn nấp bên cạnh tôi từ đầu đến cuối đều không hiện thân, thậm chí còn chẳng nói chuyện.

Tôi đi về phía trước thêm mấy mét, khi lại chém một đống lá chuối tây lần nữa, cuối cùng tôi đã nhìn thấy tảng đá to mọc đầy rêu xanh kia.

Khỏi nói chứ, tảng đá này mẹ nó to thật sự, vậy mà cao tới hơn năm mét, bán kính cũng hơn ba mét, bên trên trừ mọc đầy rêu ra, vậy mà còn có có rất nhiều rắn và côn trùng bò trên bề mặt.

Mẹ nó, khi tôi nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, trên tay không khỏi nổi lên một tầng da gà. Trong khe hở của tảng đá to này, vậy mà có không dưới mười mấy con rắn độc, chúng nó trừ quấn vào nhau ra, còn không ngừng thè cái lưỡi màu đỏ tươi ra, phát ra mấy tiếng “xì xì, xì xì”, trong khe núi yên tĩnh này, nghe vào cực kỳ đáng sợ.

Tôi nuốt nước miếng, không dám ở lại đây quá lâu, mặc dù tôi không sợ rắn độc, nhưng nơi này có nhiều rắn độc như vậy, ai biết ở gần bụi cỏ này có hay không, nếu bị cắn một cái, ở cái nơi trước không có thôn sau không có quán này, tôi mẹ nó biết tìm ai giải độc cho mình đây?

Tôi lập tức xoay người, bắt đầu ngoặt phải đi lên trên sườn núi theo lời lão Trần nói.

Bởi vì vừa rồi nhìn thấy nhiều rắn độc, vì vậy lúc này tôi giảm tốc độ di chuyển thành rất chậm, dù sao tôi cũng không muốn bị rắn độc cắn bị thương, cuối cùng phơi thây nơi hoang dã.

Nhưng khi đi về phía sườn núi chưa được năm mét, tôi đột nhiên phát hiện có một chút khác thường.

Tôi phát hiện trong bụi cỏ nơi cách tôi không xa có thứ gì đang động đậy, hơn nữa còn phát ra tiếng “hu hu” của trẻ con khóc.

Ban đầu âm thanh này rất nhỏ, nhưng khi tôi nghe thật kỹ, lại phát hiện âm thanh này càng ngày càng rõ, tôi không khỏi sững lại, đồng thời trừng to hai mắt, đây mẹ nó là chuyện quái gì đây? Trong khe núi hoang vu quạnh quẽ này, sao lại có tiếng khóc của trẻ con?

Nghĩ tới đây, tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Trước đây tôi từng nghe sư phụ nói, những sơn tinh dã quái cũng sẽ sinh con, nhưng mà con chúng nó sinh ra được gọi là “Nghiệp chướng”, hễ loại nghiệp chướng này giáng sinh, đều sẽ là quái vật uống máu người, ăn thịt người.

Chẳng lẽ trong bụi cỏ phía không xa kia cũng có một con nghiệp chướng? Bây giờ còn chưa lớn? Nghĩ tới đây, tôi lại nuốt một ngụm nước miếng, siết chặt kiếm gỗ đào trong tay hơn một chút.

Lúc này tôi thật sự cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, tiếp tục đi tìm cây hòe to kia? Vậy thứ ở phía sau đột nhiên nhào lên, cuối cùng lại thành không lo được hai phía, chắc chắn sẽ chết rất thảm. Nhưng nếu như lui lại? Lại không tiện ăn nói với lão Trần, phải nói thế nào đây? Nói mình nửa đường gặp phải một con Nghiệp chướng, bị dọa cho quay về?

Tôi không chịu được mất mặt, vì vậy hôm nay mẹ nó chỉ còn một con đường, đó chính là trước tiên giết chết con nghiệp chướng có tiếng kêu kỳ lạ kia, nghe âm thanh này, hẳn nó vẫn là một con non. Mặc dù đạo hạnh của tôi rất kém rất kém, nhưng tốt xấu gì bây giờ là ban ngày, hơn nữa trời cũng không còn mưa, tôi mượn chính khí thiên địa, giết chết một con Nghiệp chướng nhỏ chắc sẽ không thành vấn đề gì đâu nhỉ?

Nghĩ tới đây, tôi hạ quyết tâm, con bà nó, cứ để ông đây đánh một trận lớn đi!

Tôi cắn chặt răng, nhìn ra xung quanh, thấy trừ có tiếng động như tiếng khóc của trẻ em phía trước ra, xung quanh không có bất kỳ khác thường nào khác. Thấy thế, tôi bước từng bước đi tới gần bụi cỏ cách đó không xa, bởi trước đó không có trải nghiệm và kinh nghiệm về chuyện này, vì vậy bây giờ rất sợ hãi.

Mặc dù trái tim nhỏ của tôi đang nhảy lên bình bịch, hơn nữa tốc độ còn không ngừng tăng nhanh. Nhưng tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ kinh động tới thứ kia. Đến lúc đó vồ hụt, chắc chắn phần thắng sẽ giảm đi rất nhiều.

Để có thể thành công trong một lần, tôi rất cẩn thận, động tác làm với tốc độ chậm nhất, tôi di chuyển từng bước từng bước về phía trước. Mặc dù bụi cỏ bên kia cách tôi không hề xa, nhưng tôi vẫn di chuyển rất chậm rất nhẹ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)