Âm Hôn Không Tan

Chương 14: Chuối tây tinh

Chương Trước Chương Tiếp

Lão Trần nghe tôi nói vậy, không khỏi hít sâu một hơi, cho đến một lúc lâu sau mới lên tiếng nói: “Ừ, chính là cô ta, nếu không phải do cô ta, tôi, tôi cũng sẽ không biến thành như thế này!”

Nói tới đây, lão Trần lại bật khóc, nghĩ tới sau này phải nói tạm biệt với cuộc sống chơi gái, điều này làm tên khách làng chơi như anh ta nhất thời có hơi không chấp nhận được. Lúc này vẻ mặt anh ta tang thương, bởi vì trước đó mất máu quá nhiều, bây giờ sắc mặt đã trắng nhợt, cộng thêm đang phải nằm dí trên giường, trên mặt mọc đầy râu lởm chởm, nhìn qua thật giống như đã già đi mười mấy tuổi.

Tôi vỗ nhẹ bả vai lão Trần, mặc dù lão Trần tự làm bậy, nhưng chuyện trên đời không có gì là tuyệt đối. Mặc dù lão Trần không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu, nếu tôi không cứu anh ta, tôi nghĩ cả thành phố An Khanh này sẽ không có ai có thể cứu được anh ta. Trải qua cảnh vừa rồi, tôi đã có thể xác định được.

Yêu quái kia tới là để lấy mạng của anh ta, nếu tôi bỏ mặc không can thiệp, tiếp theo đó chắc chắn lão Trần sẽ bị yêu quái kia giết chết.

“Lão Trần, mặc dù đạo hạnh của tôi không cao, nhưng tôi sẽ cố gắng bảo vệ tính mạng của anh. Anh yêu tâm đi!”

“Thật sao Tiểu Viêm, tôi, tôi thật sự không biết, không biết nên cảm ơn cậu như thế nào!”

Dứt lời, lão Trần nắm chặt hai tay tôi, giống như tôi đã là ân nhân cứu mạng của anh ta, nhưng anh ta nào biết, tối nay tôi có thể bảo vệ anh ta, hoàn toàn là do may mắn. Nếu không phải Thượng Quan Tiên nhắc nhở tôi, anh ta đã chết từ lâu rồi.

Đêm nay bởi vì sự ghé thăm đột ngột của tiên chuối tây mà dẫn tới tôi và lão Trần đều không buồn ngủ, kết quả cả hai xem phim hàn trong tivi cả đêm, đương nhiên người chân chính nắm điều khiển trong tay không phải tôi, mà là Thượng Quan Tiên ngồi ở bên cạnh tôi.

Nhưng tôi lại ngạc nhiên mà phát hiện, nếu Thượng Quan Tiên không tự động hiện thân, trừ tôi ra, những người khác hoàn toàn không thể nhìn thấy cô ấy, cũng không nghe thấy lời cô ấy nói.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lại nộp một nghìn phí nằm viện, đồng thời hỏi thăm kỹ lão Trần một ít thông tin liên quan tới địa chỉ rừng chuối tây, cùng với vị chí chính xác của cây chuối tây anh ta chọn trúng kia.

Tối qua tôi đã thầm thảo luận với Thượng Quan Tiên, nếu muốn giúp lão Trần, thì chỉ bảo vệ anh ta chắc chắn là không đủ, bởi bản thể cây chuối tây của chuối tây tinh không ngã, cô ta sẽ không chết. Vì vậy chúng tôi định tự mình đi tiêu diệt cây chuối tây kia.

Mặc dù có Thượng Quan Tiên ở bên cạnh, cô ấy có thể thời thời khắc khắc giúp tôi cảnh giác xung quanh. Nhưng cô ấy lại không thể ra tay giúp tôi, tôi hỏi cô ấy tại sao.

Cô ấy nói: “Cậu quá yếu, tôi khá thích đàn ông dũng mãnh một chút hơn.”

Tôi thật sự con mẹ nó cạn lời, mẹ nó, vậy mà hình tượng của ông đây trong mắt một cô gái lại xấu như vậy, hơn nữa cô gái kia còn là một nữ quỷ.

Bị một nữ quỷ coi thường, trong lòng tôi rất không vui. Nhưng bây giờ là ban ngày, tôi cũng không sợ sơn tinh dã quái gì, mặc dù chúng nó không sợ ánh sáng mặt trời, nhưng vào ban ngày thực lực cũng giảm đi rất nhiều. Thượng Quan Tiên nói với tôi, con chuối tây tinh tối qua kia không hề lợi hại, đạo hạnh cũng chỉ mạnh hơn tôi một xíu, cũng là một dã quái nhỏ chưa đạt tới tu vi Anh Phách.

Chẳng qua nghĩ lại thì cũng chẳng có gì lạ, dù sao chuối tây tinh này do chính lão Trần làm ra, hơn nữa thành hình mới chỉ một tháng, đạo hạnh không cao cũng là chuyện bình thường.

Theo như lời Thượng Quan Tiên nói, nếu tôi đánh nhau với con chuối tây tinh đó vào ban ngày, phần thắng của tôi sẽ tăng mạnh. Thậm chí có thể nghiền ép con dã yêu quái mới thành hình này.

Ăn xong cơm sáng, tôi cầm theo địa chỉ lão Trần nói cho mình, rồi tạm biệt với lão Trần.

Dù sao đàn ông mất mặt thì phải tự mình tìm lại. Mặc dù chuối tây tinh không phải là sơn tinh dã quái quá mạnh, nhưng đối với tôi bây giờ mà nói, nó vẫn có tính khiêu chiến nhất định.

Trước khi đi, lão Trần nhiều lần dặn dò tôi, trước khi trời tối nhất định phải trở về. Tôi gật đầu với anh ta, sau đó một thân một mình đi ra khỏi bệnh viện.

Trước tiên tôi về nhà mấy một ít “thứ” dùng để kiếm cơm, sau đó đi tới rừng chuối tây theo tuyến đường lão Trần đã nói, mà vị trí rừng chuối tây kia nằm trong một khe núi ở phía tây thành phố.

Cây chuối tây anh ta chọn trúng kia mọc trên sườn núi trong khe núi, bên sườn núi có một cây hòe to, dựa theo manh mối này, tôi gọi taxi đi. Bởi vì phía tây thành phố cách nơi này của chúng tôi khá xa, cộng thêm trong thành phố tắc đường dài, hơn nữa trong lúc đó còn gặp mấy lần tai nạn tông đuôi xe, dẫn tới giao thông càng thêm tắc nghén.

Khi tôi tới phía tây thành phố rồi xuống xe, thời gian đã qua hơn ba tiếng đồng hồ. Tôi hỏi tài xế taxi bao nhiêu tiền, anh ta lập tức lên tiếng nói: “Hai trăm năm mươi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)