Âm Hôn Không Tan

Chương 100: Xác chết vùng dậy

Chương Trước Chương Tiếp

Tôi bật nhảy ra sau, đồng thời lớn tiếng hỏi: “Lão Thường, anh làm xong chưa hả?”

Lão Thường cũng vô cùng kinh ngạc, hai mắt trừng thật to, quên mất cả tiếp tục bày trận. Thấy vậy tôi không khỏi nhíu mày: “Lão Thường, đừng ngây người nhìn nữa, anh nhanh một chút đi, để tôi kéo chân nó.”

Dứt lời, tôi chợt ném nắm gạo nếp trong tay trái mình ra, sau đó chỉ nghe “soạt” một tiếng, gạo nếp rải hết lên người cương thi như súng bắn, thậm chí có mấy hạt còn rơi vào trong miệng nó.

Gạo nếp này vừa tiếp xúc tới da của cương thi thì phát ra tiếng “xèo xèo”, âm thanh đó như axit đang ăn mòn mặt đất, thậm chí còn bốc lên một ít khói màu trắng. Bởi vì gạo nếp bỗng nhiên bay tới, cương thi lập tức đạp loạn xạ, miệng cũng phát ra những tiếng rên rỉ! Tiếng kêu rên của nó rất trầm thấp mà cũng rất có sức xuyên thấu.

Mỗi một tiếng đều làm lục phủ ngũ tạng tôi cuộn trào, sau một nắm gạo nếp, tôi không hề dừng lại, mà lập tức giơ kiếm gỗ đào lên xông qua. Lúc này cương thi còn chưa ra khỏi quan tài, vì vậy phạm vi hoạt động của nó rất có hạn, thế nên tôi chiếm được ưu thế về vị trí.

Sau khi cương thi trong quan tài run rẩy một trận, nó gào một tiếng với tôi ở bên ngoài, đồng thời chợt duỗi hai tay ra, thân thể thẳng tắp nhào ra ngoài. Nhưng tôi có thể để nó thành công sao, nếu đợi nó ra khỏi quan tài, còn đánh cái quái gì nữa! Tôi và Lão Thường chạy thẳng luôn là được.

Con cương thi này dùng một loại phương thức không tuân theo trọng lực của trái đất, hai chân giẫm trên phần đuôi của quan tài, thân thể nghiêng chéo từ từ hướng lên trên, nhìn qua rất kỳ quái.

Tôi không dám sơ suất, giơ kiếm gỗ đào trong tay lên đâm về phía ngực cương thi! Mặc dù cương thi mình đồng da sắt, tôi đâm vào nó như vậy hoàn toàn không tổn thương được nó một chút nào.

Nhưng lại có thể thay đổi trọng tâm của nó. Mặc dù nhìn qua cương thi này dùng phương thức phản tri thức vật lý để đứng lên khỏi quan tài, nhưng bị tôi đâm cho một kiếm như vậy, khỏi nói chứ, cách này hiệu nghiệm thật.

Bởi vì trọng tâm thay đổi, mà con cương thi kia lại nghiêng thân thể từ từ đứng lên chứ không phải lập tức bật lên, vì vậy tôi liều mạng đâm một cái như thế, đã thật sự đâm được cương thi kia ngã về.

Theo một tiếng “ầm” cực lớn vang lên, sau khi bị tôi đâm một cái như thế, con cương thi kia cứ thế thẳng tắp ngã xuống.

Thấy vậy tôi có hơi vui mừng, trong lòng rất vui vẻ, thế mà làm vậy có thể ngăn được một cỗ cương thi đứng dậy khỏi quan tài. Thật ra cái đâm vừa rồi kia tôi chỉ đang ôm thái độ thử một lần. Nhưng không hề ngờ tới, đâm một cái như vậy lại thật sự có thể đâm cho cương thi mình đồng da sắt ngã trở về.

Tôi thấy có hi vọng, trong lòng rất vui vẻ, lập tức trở nên phấn chấn, rồi lại vào tư thế sẵn sàng, chuẩn bị làm thêm một lần nữa.

Mà con cương thi ngã xuống kia sao có thể dừng lại như vậy? Nó lập tức gào lên một tiếng nặng nề với tôi, vừa nặng vừa có sức xuyên thấu.

Sau đó cương thi lại hai chân đạp quan tài, lại muốn dùng phương thức phản trọng lực của trái đất đứng lên khỏi quan tài. Nhưng mà rất đáng tiếc, mặc dù cương thi mạnh nhưng lại không có lợi về vị trí, hơn nữa toàn thân nó cứng ngắc không thể uốn cong, quan tài thủy tinh này chỉ to có một chút như vậy, nó muốn đứng lên khỏi quan tài chỉ có thể từ từ bật lên. Tôi đứng sẵn ở vị trí, thấy cương thi kia muốn đứng lên thì giơ kiếm gỗ đào lên lại dùng sức đâm thêm một cái.

“Rầm!” Cương thi nữ này lại thất bại, ngã ầm vào quan tài!

Thấy vậy tôi bật cười, sau đó nói với Lão Thường: “Lão Thường! Anh cứ kết trận từ từ! Tôi chơi với nữ cương thi này một lúc!”

Dứt lời, tôi lại giơ kiếm gỗ đào trong tay lên, đồng thời trên mặt toàn là vẻ đùa cợt.

Nhưng người tính không bằng trời tính, mọi chuyện đều có biến số. Chỉ thấy con cương thi kia không còn đứng lên khỏi quan tài với tư thế người thẳng tắp như trước nữa, nó phát ra một tiếng gào với tôi, đồng thời duỗi tay ra, đập ngang qua một bên của quan tài thủy tinh.

“Rầm… rầm rầm…” Theo cái đập của cương thi, tôi có hơi hoảng sợ. Vốn sức của con cương thi này đã vô cùng lớn, nó đập như vậy, cho dù quan tài thủy tinh không bị đập vỡ thì cũng sẽ bởi vì trọng tâm không vững mà cuối cùng lật qua một bên.

Trái tim đang thả lỏng của tôi lại dâng lên tới cổ họng. Một tay tôi đỡ lấy quan tài thủy tinh, một tay còn lại lại không thể buông kiếm gỗ đào ra, tôi sợ nếu hai tay tôi đều đỡ quan tài, con cương thi này đứng lên một lần nữa, tôi sẽ không còn cách nào.

Nhưng cái thân thể này của tôi sao đỡ được lực đập rất mạnh của cương thi? Càng huống chi tôi chỉ có một tay…

Cương thi vỗ ngang hai cái, sau hai cái này quan tài thủy tinh đã có dấu hiệu bị đổ, đồng thời cạnh quan tài đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ. Nếu thêm một cái nữa, chắc chắn chiếc quan tài thủy tinh này sẽ bị lật, đến lúc đó tôi không thể ngăn được cương thi đứng dậy khỏi quan tài nữa.

Lúc này tôi vô cùng hoảng loạn, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi: “Lão Thường, con cương thi này hành động không theo lẽ thường! Tôi không chống đỡ được nữa rồi…”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)