“Ta cũng cảm thấy mình nói nhiều lên.” Tô Mộ Vũ mỉm cười: “Nói nhiều tới mức hơi giống ngươi.”
“Cái này thì không giống, ta thích nói mấy lời vô nghĩa, ngươi lại thích nói đạo lý.” Tô Xương Hà nhìn Tô Mộ Vũ cầm kiếm nhảy thẳng lên, mái hiên hai bên, nhìn như vung kiếm lung tung vào hư không, quay sang cười nói với Hứa An: “Không biết vì sao Tô Mộ Vũ lại đế ý tới ngươi, nhưng được hắn chỉ điểm là chuyện rất hiếm có.”
Hứa An không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm theo Tô Mộ Vũ, chỉ e bỏ lỡ mỗi chi tiết xuất kiếm của hắn.
Tô Xương Hà bắt chuyện thất bại: “Hoàn toàn không nghe ta nói...”
Giọng nói khó phân nam nữ lại vang lên, lần này đã mang vẻ kinh hãi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây