Bạch Hạc Hoài cứ ngủ trên giường như vậy suốt một ngày, đến hôm sau cô xuống giường, sắc mặt đã hồng hào khỏe khoắn, có vẻ như không còn gì đáng ngại. Tân Bách Thảo lại bắt mạch giúp Bạch Hạc Hoài, cuối cùng mỉm cười gật đầu nói: “Không còn vấn đề gì rồi. Sư thúc, nếu sau này có gặp chuyện gì, cứ đưa thư cho ta là được.”
Bạch Hạc Hoài uống một chén nước trong, thở dài một tiếng: “Tiểu sư điệt à, tuổi tác của ngươi cũng cao rồi, sao đến giờ vẫn không có truyền nhân? Dược Vương Cốc chúng ta không thể tuyệt hậu như vậy được.”
Tân Bách Thảo bất đắc dĩ nói: “Không gặp được mầm mống tốt. Vốn dĩ ta định truyền y bát cho Tư Không Trường Phong, khổ nỗi người ta chướng mắt với danh hiệu truyền nhân Dược Vương Cốc, bây giờ đã làm tam thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành, càng không có hy vọng gì rồi.”
Bạch Hạc Hoài nhìn qua Triêu Triều Nhan ngoài cửa: “Chỗ ta có một hạt giống tốt, đáng tiếc nhập môn quá muộn.”
“Ha ha ha, tư chất đúng là không tệ, hơn nữa cũng thanh tú xinh đẹp như sư thúc. Sau này ta tìm đệ tử cũng phải tìm một người như vậy, cho dù tư chất không đủ, ta cũng không nỡ mắng.” Tân Bách Thảo cười nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây