“Cô ta không thể lên bờ được nữa, nhưng nỗi oan khuất vẫn chưa được rửa sạch, cô nói thanh giả tự thanh, được, tôi sẽ đi cùng Hoàng Thất, đưa cô đến một nơi, nếu thật là thanh giả tự thanh, sẽ không có chuyện gì xảy ra, còn nếu không phải như vậy, cô phải cho chúng tôi một lời giải thích!” Ánh mắt tôi sắc bén, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc hơn!
Lữ Tiểu Cầm rõ ràng sững người, mí mắt giật liên hồi, rõ ràng trong ánh mắt còn hiện lên vẻ sắc bén, nhưng rất nhanh đã bị kìm nén.
“Lý tiên sinh... những lời cậu nói, sao tôi nghe không hiểu? Hơn nữa...” Lữ Tiểu Cầm ràng đang cười, nhưng nụ cười của cô ta rất gượng gạo.
Chú Hai cũng nhíu mày bước sang một bên, ông im lặng không nói gì.
Hoàng Thất thường xuyên lăn lộn ở bến tàu, là người thông minh, hắn ấp úng muốn nói lại thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây