“Đương nhiên, ta vẫn trồng linh quả mặt phẳng như vậy mà, không biết cho Bất Hủ linh quả vào bánh quy thì sẽ có vị gì nhỉ.”
“Nhị đương gia, ngươi về rồi!” Vân Mộng Mộng ngẩng đầu thấy Lục Dương trở về liền vui vẻ dùng tay quệt đất trên mặt, trông càng lem luốc hơn.
“Ừ, vừa rồi pháp thuật thời gian của ta có chút tiến bộ, Tổ miếu quá nhỏ, không thi triển được, nên ta ra ngoài một chuyến.” Lục Dương thản nhiên khoe khoang.
“Pháp thuật thời gian, lợi hại thật!” Vân Mộng Mộng tròn mắt ngạc nhiên, nàng lớn đến chừng này rồi mà chưa từng thấy pháp thuật thời gian bao giờ.
Ngồi trên đài sen trong Tổ miếu, Lục Dương tâm trạng rối bời, trong đầu không ngừng hiện lên những tương lai không thể xảy ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây