Trước khi xuất phát, Lục Dương đã tìm Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu lúc đó đang mải mê nghiên cứu hàm nghĩa sâu xa trong lời của Tiên Nhân, thấy lão Mạnh học tập chăm chỉ như vậy, Lục Dương cũng không quấy rầy hắn nữa.
Thái độ ung dung của Lục Dương rơi vào mắt mọi người lại biến thành tự tin mười phần.
Lưu Hưng vén tấm vải đỏ đầu tiên lên, bên trong tủ là một chiếc lá đang yên tĩnh nằm đó, trên lá cây có phù văn màu vàng nhạt lấp lánh, nguyên thủy cổ xưa, là phù văn tự nhiên.
“Nhìn thật quen.”
Lục Dương nhỏ giọng lẩm bẩm, luôn cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, hơn nữa còn rất thường xuyên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây