Ác Nữ Phản Diện Hết Hợp Đồng, Mời Thủ Trưởng Ly Hôn!

Chương 9:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhạc Thanh Li bật cười khẽ, đáp: “Nói dối mà tim đập hơn trăm lần rồi đấy! Dám để tôi bắt mạch thử không?”

Sắc mặt Hạ Uyển tái nhợt, lập tức cãi lại: “Cô nói nhảm! Ai cho cô đụng vào tôi?”

Nói xong, cô ta vội vã chạy ra khỏi phòng khách như thể đang trốn chạy. Theo quy trình bình thường, Mộ Chiến Cương quay lại đơn vị viết báo cáo xin kết hôn, ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới được phê duyệt.

Đến lúc đó, Mộ Bảo Quốc còn sống hay không cũng chưa biết hơn nữa, tất cả anh em thân thiết của Mộ Chiến Cương đều là bạn thân của cô ta. Cô ta có cả đống cách khiến những người bạn này ra mặt ngăn cản Mộ Chiến Cương.

Những gì cô ta không tiện nói, những người bạn đó sẽ thay cô ta nói nghĩ tới đây, Hạ Uyển đầy tự tin ngẩng đầu lên. Dù cô ta chỉ là người ngoài của nhà họ Mộ, nhưng vẫn có thể lay động cả nhà họ Mộ!

Nhạc Thanh Li lạnh lùng nhìn bóng lưng Hạ Uyển đáng tiếc, con ngốc đó còn không biết mình chỉ là quân cờ hy sinh mà thôi.

Cô ngấu nghiến ăn mì, uống nước mì cái bụng đói meo từ lâu quá cần được nạp năng lượng, đàn ông á, ai thèm để ý?

Câu mà cô thích nhất năm 2024 chính là: Nếu trong hậu cung, mỗi phi tần đều có sự nghiệp riêng, thì còn ai thèm hầu hạ vua chứ?

Đàn ông không quan trọng đừng hỏi đàn ông thế nào, chỉ cần sống tốt cuộc đời mình là được tình yêu gì đó, là thứ vô dụng nhất trên đời, chỉ có kẻ u mê vì yêu mới coi tình yêu là tất cả.

Trong đầu cô, chỉ có mạng sống và tiền bạc, so với mạng và tiền, tình yêu chả là cái thá gì!

Nghiêm Thục Phương nấu một bát mì nước to như cái thau. Nhạc Thanh Li cũng không dám ăn hết một lần. Đã quá lâu không ăn cơm, giờ mà ăn một phát quá nhiều, dạ dày không thích nghi nổi, chẳng may tiêu chảy vài lần, với thân thể yếu ớt thế này, mạng nhỏ của cô cũng tiêu luôn mất!

Cô ăn vừa đủ bảy phần no, rồi nằm xuống giường nghỉ dưỡng sức. Sau một giấc ngủ say, cô lại dậy uống nốt nước mì còn lại, rồi tiếp tục ngủ bù.

Khi tỉnh dậy, thấy ánh sáng xuyên qua khe rèm cửa, cô nhất thời không phân biệt nổi là bình minh hay hoàng hôn mình đã ngủ bao lâu rồi? Chỉ cảm thấy giấc ngủ này dài vô tận.

Thời này chưa có điện thoại di động, chỉ có đồng hồ đeo tay và đồng hồ báo thức. Nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên bàn học, cô đoán không ra là sáu giờ sáng hay sáu giờ tối.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng cãi vã: “Tại sao? Tại sao lại như vậy? Ông nội, ông quá bá đạo rồi! Ông sẽ hủy hoại anh cả mất! Đây là hôn nhân, đâu phải trò đùa!”

“Thằng hai, mày đang nói chuyện kiểu gì với ông nội thế hả? Thằng nhãi ranh, câm miệng cho tao! Tin tao đánh chết mày không?”

“Mẹ, dù mẹ có đánh con, con cũng phải nói! Con phản đối anh cả cưới Nhạc Thanh Li! Con phản đối!”

“Con tưởng ông chết rồi chắc? Ông còn chưa tắt thở, cái nhà này còn lâu mới đến lượt con lên tiếng, báo cáo xin kết hôn của anh cả con đã được các cấp phê duyệt hết rồi. Hôm nay anh ấy về, sẽ mang giấy đăng ký kết hôn về luôn, ngày mai tổ chức tiệc cưới! Chuyện này ông quyết rồi! Khi nào ông chết thì mới tới lượt con lên tiếng!”

“Ông ơi! Ông! Ông quá đáng lắm rồi. Con phải đi tìm anh cả. Con phản đối hôn nhân sắp đặt này!”

Ngay sau đó, tiếng đóng cửa mạnh vang lên, kèm theo tiếng khóc nức nở của Nghiêm Thục Phương. Vừa khóc, Nghiêm Thục Phương vừa nói với Mộ Bảo Quốc: “Ba à, đều tại con không dạy dỗ đứa thứ hai đàng hoàng. Ba đừng giận, đừng tức giận vì chuyện này!”

Bàn tay Mộ Bảo Quốc đập mạnh xuống bàn trà: “Đứa con trai cô sinh ra đấy! Hừ!”

Hạ Uyển đứng ở góc phòng khách, như thể vô hình, tất nhiên đây là chủ ý của cô ta tình huống như thế này, cô ta không tiện lên tiếng. Giờ cãi vã xong rồi, cô ta mới bước ra.

Cô đi đến bên Nghiêm Thục Phương, nhỏ nhẹ hỏi: “Báo cáo xin kết hôn được duyệt nhanh vậy sao? Con nghe nói nhanh cũng phải nửa tháng, chậm thì hai ba tháng ấy chứ…”

Mộ Bảo Quốc đáp: “Đó là người khác thôi! Hôm qua ông chỉ gọi một cuộc cho lãnh đạo của Chiến Cương, là xong ngay!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)