Nhạc Thanh Li tiếp lời: “Ôi chao, cô mà chưa nghĩ kỹ à? Nếu cô nghĩ thêm một lát nữa, chưa kịp đợi Mộ Chiến Cương bước xuống xe, tôi đã bị nước miếng của hàng xóm dìm chết rồi! Chuyện tốt thì chẳng ai lan truyền, chuyện xấu thì lan xa ngàn dặm. Nếu có hàng xóm nghe được mà không thấy Mộ Chiến Cương bước xuống xe
Danh tiếng tôi trong đại viện quân khu này coi như toi rồi! Mặt mũi nhà họ Mộ còn để ở đâu?”
Trên đầu Nghiêm Thục Phương như bốc lửa. Không sợ có chuyện xấu, chỉ sợ có người thất đức. Lỡ như có kẻ lắm chuyện túm lấy lời của Hạ Uyển mà bêu riếu danh tiếng Nhạc Thanh Li, thì mặt mũi nhà họ Mộ biết để đâu?
Bà nói: “Nuôi cô 20 năm coi như phí công, nuôi chó còn có tình, biết giữ nhà nữa là!?”
Hạ Uyển khóc nức nở: “Mẹ, con đúng là đầu óc rỉ sét rồi! Nói năng không suy nghĩ! Là lỗi của con, đều tại con ngu dốt. Nhưng con thật lòng không định hại nhà họ Mộ, nhà họ Mộ chính là nhà con, con vẫn luôn xem mẹ là mẹ ruột!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây