Chỉ có anh mới biết, thật ra ông nội chẳng bệnh tật gì cả vậy mà tại sao anh lại đồng ý với cuộc hôn nhân hợp đồng với Nhạc Thanh Li?
Chỉ đơn giản là muốn giúp cô thôi sao? Đầu óc anh hỗn loạn, không hiểu vì sao lại dễ dàng gật đầu với Nhạc Thanh Li như vậy!Nghiêm Thục Phương kinh ngạc nhìn theo bóng lưng con trai. Mất cả chục giây bà mới hiểu ra ý nghĩa những lời cuối cùng của anh.
Bà lẩm bẩm: “Không thể nào... nó đồng ý thật rồi?”
Hạ Uyển quay về bên cạnh Nghiêm Thục Phương, thấp giọng hỏi: “Sao anh cả sao lại đồng ý chứ? Có phải chị Nhạc đã nói gì đó với anh không... chị ấy cũng khá biết ăn nói mà... thế là anh cả mềm lòng rồi?”
Cô ta len lén quan sát vẻ mặt của Nghiêm Thục Phương, cố tình ám chỉ rằng mọi chuyện là do Nhạc Thanh Li giở trò.
Nghiêm Thục Phương lắc đầu: “Chưa chắc là con bé nhà họ Nhạc nói gì đâu. Chiến Cương từ nhỏ đã hiếu thuận, giờ nghe ông nội chỉ còn sống được một tháng, chắc chắn nó sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông. Ai mà ngờ ông lại đột ngột bị ung thư chứ, mấy hôm trước còn kêu đau phổi, mẹ cứ nghĩ chỉ là viêm phổi thôi...”
Nghĩ đến việc bố chồng không còn sống được bao lâu nữa, bà lại không kiềm được nước mắt.Hạ Uyển siết chặt tay ra sau lưng, lòng ngập tràn bực bội. Mộ Bảo Quốc chết lúc nào không chết, lại chọn đúng lúc này.
Thấy Nghiêm Thục Phương đang đổ canh mì vào bát, cô ta vội nói: “Mẹ, để con mang canh mì cho chị Nhạc, mẹ pha trà cho ông nội đi.”
Nghiêm Thục Phương còn đang lo cho sức khỏe bố chồng nên gật đầu đồng ý. Hạ Uyển bưng bát canh mì đi tới phòng của Nhạc Thanh Li.
Lúc này Nhạc Thanh Li đang ngồi trước bàn, sắp xếp lại kế hoạch trong đầu mỗi bước tiếp theo cô đều cần suy tính kỹ lưỡng. Không nằm ngoài dự đoán, cô nhìn thấy Hạ Uyển bước vào.
Hạ Uyển đặt bát canh mì xuống bàn, rồi chất vấn: “Nhạc Thanh Li! Không phải cô rất có khí phách nên đã bỏ đi rồi sao? Sao còn mặt dày quay lại. Nếu tôi nói với mọi người là cô giả vờ ngất để quay về bám lấy nhà họ Mộ, cô nghĩ họ sẽ tin ai? Cô chỉ là một con ký sinh trùng bám lấy nhà này thôi!”
Nhạc Thanh Li đứng dậy, tiến sát tới Hạ Uyển, từng câu chữ đanh thép: “Tôi đã đính hôn với Mộ Chiến Cương từ khi còn trong bụng mẹ. Tôi là vợ chính danh của anh ấy. Tôi đi hay ở, đều do tôi quyết định. Một người ngoài như cô lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Cô nói tôi giả vờ ngất để quay lại? Vậy thì cứ đi nói với cả nhà đi. Cô biết rõ là do ông nội đích thân viết thư mời tôi về, vậy mà còn đuổi tôi đi, cô nghĩ ông nội sẽ nghĩ gì về cô?”
Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc. Nhạc Thanh Li nắm đúng điểm yếu của Hạ Uyển!
Khóe môi Hạ Uyển giật giật mấy cái, những lời vừa rồi cô ta nói, không có lấy một chữ dám lặp lại trước mặt Mộ Bảo Quốc!
Lúc này, cô ta cảm thấy mình và Nhạc Thanh Li chẳng khác nào hai con rắn quấn lấy nhau, hoàn toàn không chiếm được tí lợi thế nào. Dừng lại một chút, Hạ Uyển lạnh giọng cười khẩy: “Cho dù mày có bám lấy nhà họ Mộ, gả cho Mộ Chiến Cương, thì anh ấy cũng không yêu mày đâu!”
Nhạc Thanh Li như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, bật cười: “Anh ấy yêu ai thì liên quan quái gì đến tôi? Tôi cần chỉ là một cuộc hôn nhân thôi. Đàn ông ấy à? Who cares?”
Hạ Uyển kinh ngạc nhìn Nhạc Thanh Li, một cô gái sinh ra và lớn lên ở nông thôn mà lại biết nói tiếng Anh sao? Không quan tâm đến Mộ Chiến Cương? Chỉ cần một cuộc hôn nhân?
Những lời Nhạc Thanh Li nói, trong mắt cô ta đúng là chuyện hoang đường. Sao có thể có người kết hôn mà lại không quan tâm người đàn ông của mình chứ? Cô ta chỉ nghĩ Nhạc Thanh Li đang nói dối.
Hạ Uyển nghiến răng: “Mày đừng hòng đạt được mục đích!”
Nhạc Thanh Li ung dung hỏi lại: “Cô chỉ là con nuôi nhà họ Mộ thôi, sao phải sợ tôi cưới anh cả như vậy? Cô đang nghĩ gì, trông chờ cái gì vậy?”
Hạ Uyển mím chặt môi, ánh mắt chột dạ cúi xuống, nhìn chằm chằm mũi giày mình. Ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Thanh Li như muốn xuyên thấu tất cả. Hạ Uyển lí nhí: “Tôi chỉ không muốn anh cả bị liên lụy bởi thân phận của cô, ảnh hưởng đến việc thăng chức thôi.”