Ác Nữ Phản Diện Hết Hợp Đồng, Mời Thủ Trưởng Ly Hôn!

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Mộ Chiến Cương nói: “Thật ra ông nội...” Ánh mắt anh ánh lên một tia gợn sóng khó ai nhận ra, anh khẽ cười, đầy vẻ bất cần anh cúi người, tiến sát vào khuôn mặt Nhạc Thanh Li, hơi thở trầm thấp phả lên trán cô: “Tôi đồng ý với yêu cầu vô lý này. Hôn nhân hợp đồng, đôi bên cùng có lợi. Nhưng em đừng hối hận...”

Làm người phụ nữ của anh, tức là trở thành chị dâu của cả giới con nhà giàu ở Bắc Kinh, cần được tất cả bọn họ công nhận cô có xứng đáng với danh xưng ấy không? Cô có biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì không?

Cuối cùng, Nhạc Thanh Li cũng nghe được câu trả lời mình mong đợi, cô vươn tay ra: “Tôi không hối hận!! Hợp tác vui vẻ!”

Mộ Chiến Cương đưa tay ra, khẽ siết lấy tay cô gái. Bàn tay cô rất thon nhỏ, nhưng lòng bàn tay lại đầy vết chai sần, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài thanh tú của cô.

“Em ở phòng này.” Nói xong, anh sải bước rời khỏi phòng.

Nhạc Thanh Li nhìn theo bóng lưng Mộ Chiến Cương rời đi, rồi đóng cửa lại. Cô dựa cả người vào cánh cửa, đôi mắt khẽ nhắm lại, thần kinh căng thẳng suốt từ nãy giờ cuối cùng cũng được thả lỏng. Cảm giác mệt mỏi như thủy triều tràn ngập lấy cô.Lần này, cô đã thắng!!

Bánh xe số phận từ nay sẽ chuyển động, cô sẽ không chết, các em của cô sẽ không chết, mẹ cô cũng sẽ không hóa điên. Bởi vì cô không cho phép điều đó xảy ra!

Tất cả sẽ thay đổi, trong tay cô. Dù không có ánh hào quang của nữ chính nhưng cô cũng sẽ sống mạnh mẽ hơn bất kỳ ai!

Hạ Uyển kiếm cớ pha trà cho Mộ Bảo Quốc rồi vội vã rời khỏi phòng khách. Cô ta tận mắt nhìn thấy Mộ Chiến Cương dẫn Nhạc Thanh Li vào phòng khách.Nhạc Thanh Li sẽ nói với Mộ Chiến Cương về bức thư đó sao?

Cô ta hoảng hốt, biết mình không thể xông vào, đành chạy vào bếp. Từ góc bếp, vừa hay có thể nhìn thấy cửa phòng khách.

Hạ Uyển nói với Nghiêm Thục Phương, người đang chuẩn bị nấu mì sợi: “Mẹ à, nhà họ Nhạc không phải nhiều đời làm kinh doanh sao? Thân phận như vậy mà...”

Cô ta khôn khéo không nói hết câu.

Quả nhiên, Nghiêm Thục Phương người đầu óc đơn giản liền tiếp lời: “Mẹ cũng lo lắm! Nhà cô ta thế này, nếu Chiến Cương mà cưới cô ta, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của nó, nhưng ông già cứ cố chấp nhận nợ nhà họ Nhạc. Năm xưa nợ tiền thì trả tiền, mắc mớ gì phải lấy tiền đồ của cháu trai ra bù đắp?”

Hạ Uyển nói: “Con nghe nói năm đó nhà họ Nhạc viện trợ cho quân đội ông nội rất nhiều tiền. Thật ra thì... chỉ cần trả tiền lại là xong, cần gì tới mức này?”

Nghiêm Thục Phương đáp: “Sau khi nhà họ Nhạc bị đẩy về nông thôn, ông nội có cho gửi tiền mấy lần nhưng đều bị họ trả lại còn nhờ người nhắn lại, nói không muốn liên lụy đến nhà mình.

Mặc dù giờ đây mọi người đều đã lần lượt quay lại thành phố, quản lý cũng không còn nghiêm như trước, nhưng chuyện này ai mà dám chắc được chứ?”

Cuối cùng, Hạ Uyển thấy Mộ Chiến Cương ra khỏi phòng, cô ta vội chạy tới hỏi: “Anh cả, anh với cô ta... đã nói gì rồi?”

Trong mắt cô ta tràn ngập sự căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Mộ Chiến Cương không chớp mắt.

Ánh mắt của Mộ Chiến Cương lạnh băng khi nhìn cô ta, anh đáp: “Chỉ là nói về một bức thư thôi...”

Hạ Uyển luống cuống, vội vàng chuyển chủ đề: “Thư gì chứ? Không quan trọng! À, chị gái nhà họ Nhạc bao giờ về quê vậy? Em chuẩn bị ít quà gửi chị ấy mang về Nghe nói nhà chị ấy khó khăn lắm. Chị ấy đến Bắc Kinh cũng vất vả, em cũng muốn thể hiện chút lòng thành.”

Mộ Chiến Cương lạnh nhạt nói: “Cô ấy không đi đâu. Anh phải về đơn vị để nộp đơn đăng ký kết hôn.”

Sắc mặt Hạ Uyển cứng đờ trong tích tắc, cô ta không tin nổi hỏi: “Anh... anh vừa nói... anh muốn nộp đơn đăng ký kết hôn?”

Mộ Chiến Cương thẳng tiến vào bếp, nói với Nghiêm Thục Phương: “Mẹ, ông nội không sao đâu, con về đơn vị trước.”

Nghiêm Thục Phương vừa lau nước mắt vừa nói: “Con cứ về đi. Ông nội con... ai mà ngờ người khổ cả đời như ông ấy lại mắc ung thư...”

Mộ Chiến Cương đáp: “Mẹ đừng buồn quá... chuyện đó... thôi, con về đơn vị làm nốt thủ tục.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)