Có mấy phụ huynh đi đón con mà cũng chen vô để mua trước, miệng còn la to hơn cả lũ trẻ. Số xúc xích và thịt xiên mà Nhạc Thanh Li nướng sẵn bán cái vèo là hết sạch. Ai muốn ăn tiếp thì phải đợi cô nướng thêm.
Nhạc Thanh Li bắt đầu lo, nếu để bọn nhỏ chờ lâu quá, liệu chúng có còn đủ kiên nhẫn không đây? Nhưng cô thật sự đã đánh giá thấp mức độ thèm khát dầu mỡ và thịt của người ta trong thời buổi này.
Trong cái thời đại thiếu dầu ít muối này, đồ ăn thơm phức như vậy, ai mà dứt ra nổi chứ. Những đứa trẻ không mua được thì cứ đứng tụ tập trước lò nướng, chẳng ai chịu rời đi. Khi đi ngang trường tiểu học, Vinh Thiếu Xuyên nhìn thấy một quầy hàng nhỏ bị học sinh vây kín thành vòng. Mấy đứa tiểu học thấp bé, nên dù đứng ba lớp trong ngoài, vẫn không che được tầm mắt nhìn về phía Nhạc Thanh Li và bà Nghiêm Thục Phương.
Hắn không đi đến gần, chỉ đứng từ xa dõi theo dáng vẻ bận rộn của Nhạc Thanh Li Thời gian lúc này trôi qua cực nhanh, Nhạc Thanh Li cảm giác mình vừa tiễn xong một nhóm học sinh, thì nhóm khác lại từ trong trường ùa ra.
Đến khi cô bán hết lượt cuối cùng, thì một nửa số xúc xích và xiên thịt trên xe ba gác đã được bán sạch. Chỗ que tre chẻ sẵn từ chiều cũng hết sạch rồi. Nghiêm Thục Phương đếm tiền đến mỏi cả tay, bà cố tình chuẩn bị một chiếc hộp sắt để đựng tiền cho yên tâm, vậy mà giờ tiền đã đầy ắp. Bà lắc lắc cái hộp sắt: “Trời ơi, trong này là bao nhiêu tiền thế này? Sao mà bán một lát đã được nhiều thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây