Nhạc Thanh Li nói: “Cũng na ná lạp xưởng, nhưng món này tiết kiệm thịt hơn lạp xưởng, mà cũng không cần dùng loại thịt ngon. Dùng mấy phần thịt gân, bì, đầu mẩu là được rồi.”
Nghiêm Thục Phương gật gù liên tục. Nhà bà cũng từng nấu thử mấy loại thịt đầu mẩu kiểu vậy, mùi thì thơm thật đấy, nhưng nấu lên thì toàn tan thành mỡ, chẳng còn bao nhiêu cái ăn được. Bà thầm nghĩ, không biết làm thành xúc xích bột thế này có bị tan ra thành đống dầu không nữa?
Bà cùng Nhạc Thanh Li nhồi hết phần nhân còn lại vào ruột heo. 10 cân nhân được nhồi đầy, ruột heo vẫn còn dư khá nhiều. Nghiêm Thục Phương tiếc rẻ nói: “Hóa ra không cần nhiều ruột đến vậy, lúc nãy không nên rửa nhiều thế. Lát nữa mẹ vớt ra, xoa muối lên chắc cũng để được vài hôm, không sợ hỏng.”
Nhạc Thanh Li đáp: “Mẹ, mẹ cứ để đó đã, biết đâu mai lại làm thêm mẻ nữa. Giờ mình thử trước, luộc chín mẻ này đã. Nhớ dùng lửa nhỏ thôi, kiểu lửa liu riu ấy, lửa to quá là nổ hết.”
Cô dùng tăm chọc vài lỗ nhỏ trên từng cây xúc xích bột mấy cái lỗ này giúp khí nóng thoát ra ngoài, tránh bị nổ khi đun.Tất cả xúc xích được xếp vào nồi lớn, đổ ngập nước rồi nấu từ từ bằng lửa nhỏ.
Nghiêm Thục Phương trông lửa, vừa làm vừa nói: “Cho dù có ngon, thì cũng không được ăn suốt đâu nhé. Mấy phần thịt đầu mẩu này rẻ hơn thịt bò thật, nhưng ăn mãi thì nhà mình cũng chịu không nổi đâu!”
Bà không quên nhắc nhở Nhạc Thanh Li rằng dù nhà họ có đỡ khó khăn hơn trước, nhưng cũng không phải kiểu giàu có muốn ăn gì thì ăn.
Nhạc Thanh Li đáp: “Mẹ, cái này không phải để nhà mình ăn. Con đang tính một việc. Đợi lát nữa mình thử xem có ngon không rồi con sẽ nói tiếp. À, con thấy sân sau nhà mình còn mấy chục viên gạch đỏ. Mẹ ơi, con dùng được không?”
Nghiêm Thục Phương nói:
“Tất nhiên là dùng được, con cần gạch làm gì thế?”
Nhạc Thanh Li hỏi tiếp: “Nhà mình có than không mẹ?”
Nghiêm Thục Phương gật đầu: “Có chứ, mùa đông đốt lò sưởi còn dư ít than. Con muốn dùng à?”
Bà không hiểu nổi, hai thứ này lấy ra làm gì.
Nhạc Thanh Li gật đầu: “Vâng, con cần than với gạch đỏ. Mẹ trông giúp con nồi xúc xích nhé, con ra sân sau lấy gạch.”
Cô đứng dậy chạy ra sau nhà. Tiểu Đậu và Điềm Đậu vẫn luôn theo dõi quá trình cô làm xúc xích, thấy cô chạy đi là hai bé lon ton chạy theo như hai cái đuôi nhỏ.
Sân sau nhà họ Mộ là một cái sân vuông vức, khá rộng. Trong sân chất đầy tổ ong than, bên cạnh là một bao than củi và rất nhiều củi khô. Nhạc Thanh Li lấy ít than từ bao ra, sau đó khiêng gạch đỏ lên sân trước. Nơi này người đi qua lại đông đúc, chỉ một lát là mọi người đều có thể thấy.
Cô dựng một bếp nướng đơn giản hình chữ nhật: dưới cùng là hai tầng gạch kê cao, bên trên dựng gạch bao quanh thành một vòng.
Miễn là bên trong có thể đốt than và đặt được xúc xích bột lên nướng là được. Nhưng ngay lúc này cô phát hiện ra thiếu một thứ rất quan trọng. Thiếu thứ này thì không thể nướng được rồi!
Tiểu Đậu và Điềm Đậu tò mò sờ sờ cái lò nướng bằng gạch đỏ vừa xây xong. Thứ này lạ quá, tụi nhỏ chưa từng thấy bao giờ, càng không thể tưởng tượng được nó dùng để làm gì.
Tiểu Đậu chống nạnh, nhíu mày hỏi: “Chị làm cái này để làm gì thế? Nhìn chẳng giống bàn mà cũng chẳng giống bếp.”
Nhạc Thanh Li cười nói: “Cái này gọi là lò nướng. Đáng ra phải thuê thợ rèn làm, nhưng giờ gấp quá nên chị làm bản tạm thôi. Tiểu Đậu, muốn xem chị dùng cái này thế nào không? Giúp chị một tay nhé!”
Tiểu Đậu thật ra rất muốn xem, trẻ con mà, càng bí ẩn càng tò mò.Cậu bé mím môi suy nghĩ chừng mười giây, rồi trịnh trọng gật đầu: “Chị muốn em làm gì, nhưng nói trước là em không làm chuyện xấu đâu đấy!”
Trán Nhạc Thanh Li lập tức hiện đầy vạch đen, không biết Hạ Uyển đã nói gì với tụi nhỏ nữa...
Cô đưa tay xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Yên tâm, không phải chuyện xấu gì đâu. Em biết trèo cây không? Trèo lên cắt giúp chị ít cành cây nhỏ với nhé, cành phải mảnh thôi!”
Trong sân có cây, nhưng khá cao cô với không tới.
Ở đây không có tre, cô cũng không biết đi đâu mua. Trong hợp tác xã thì không thấy bán, đành dùng cành cây thay thế.