Ác Nữ Phản Diện Hết Hợp Đồng, Mời Thủ Trưởng Ly Hôn!

Chương 41:

Chương Trước Chương Tiếp

Nào là xúc xích loại 1, loại 3, xúc xích tỏi, lòng heo...

Chẳng có loại nào có thể thay thế xúc xích nướng cả, cô thở dài mấy thứ này ở miền Bắc gọi là đồ kho, miền Nam gọi là đồ luộc không phải thứ cô cần. Điềm Đậu nhón chân ngó vào tủ kính, cái lưỡi nhỏ liếm môi liên tục như thèm lắm.

Nhạc Thanh Li xoa đầu cô bé: “Muốn ăn gì nè? Chị mời!”

Cô bé chỉ vào tủ: “Em muốn ăn xúc xích lòng và xúc xích tỏi, hai loại này ngon lắm.”

Mấy loại khác thì dùng vỏ nhựa làm ruột, còn hai loại này là dùng ruột heo thật. Nhạc Thanh Li lấy ra tờ mười tệ, nói với chị bán hàng mặc áo blouse trắng và đội mũ trắng: “Chị ơi, cho em một cây xúc xích tỏi, một cây xúc xích lòng.”

Chị bán hàng nhanh tay lấy ra hai cây xúc xích, cân xong thì bọc bằng giấy vàng, dùng dây rơm buộc chặt rồi thắt một nút cho dễ xách.

Nhạc Thanh Li nhìn nhân viên bán hàng, động tác thành thạo như nước chảy mây trôi. Cô tặc lưỡi cảm thán nói về bảo vệ môi trường thì đúng là thời này thân thiện thật, không có lấy một cái túi ni-lông, mua gì cũng chỉ dùng giấy bổi và dây cỏ buộc lại.

Nhưng giá cả thì khiến cô phải ngẩn người, một cây xúc xích tỏi, một xúc xích lòng, cả hai chỉ có... năm hào!

Tờ tiền lớn mệnh giá “Đại Đoàn Kết” của cô còn bị chị bán hàng chê bai. Tờ to thế này, tìm tiền thối cũng mệt, Nhạc Thanh Li phải đứng chờ khá lâu mới nhận lại được tiền thừa.

Một xấp dày cộp, tờ to nhất là năm tệ, trên đó in hình một cô gái đang lái máy cày. Hai đồng thì màu xanh lá, một đồng thì màu đỏ, còn lại toàn là tiền xu nhỏ. Cô nhét đống tiền vào túi, rồi dắt theo Điềm Đậu tiếp tục dạo quanh hợp tác xã.

Thời này, bánh kẹo các loại không phong phú lắm, tất cả đều đựng trong những giỏ nhựa trắng to tướng. Điềm Đậu đứng nhìn hộp bánh quy hình thú, mắt cô bé sáng rực lên.

Nhạc Thanh Li ngồi xuống hỏi Điềm Đậu có muốn ăn bánh không. Điềm Đậu lắc đầu, bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo, gương mặt nhỏ nhăn nhó đầy kiềm chế, rõ ràng đang cố dằn lại cơn thèm.

Dù sao thì cô bé cũng vừa xin một cây xúc xích, giờ mà đòi thêm bánh nữa thì không phải phép. Trong thế giới nhỏ của cô bé, mỗi lần ăn ngon chỉ được chọn một món thôi.

Nhạc Thanh Li đứng lên bảo cô nhân viên cân cho nửa cân bánh quy hình thú, giá loại này cũng rẻ, chỉ năm xu cho nửa cân.

Rõ ràng cô nhìn thấy ánh mắt Điềm Đậu ánh lên sự ngạc nhiên và vui mừng. Trẻ con đúng là dễ dỗ, một túi bánh nhỏ thôi mà đã khiến Điềm Đậu vui đến vậy. Nhạc Thanh Li lại mua thêm nửa cân bánh ngón tay, rồi thêm nửa cân “mật tam đao” loại bánh truyền thống bọc lớp đường ngọt bên ngoài.

Loại bánh này đúng là ngọt từ tên gọi đến hương vị, ngọt đến tận tim tất cả chỗ bánh chỉ tốn hết hai hào.

Đột nhiên cô cảm thấy phong bao lì xì ông bà cho mình càng thêm giá trị. Thì ra số tiền ấy... còn nhiều hơn cô tưởng!

Cô xách túi bánh ngon, nói với Điềm Đậu: “Chỗ này đều là của em đấy, vui không?”

Điềm Đậu hớn hở vỗ tay reo lên: “Oa oa oa! Nhiều đồ ăn ngon thế này cơ mà, sắp Tết rồi hả chị?”

Trong ký ức của cô bé, chỉ có dịp Tết bà mới mua nhiều đồ ngon đến vậy.

Nhạc Thanh Li bật cười: “Sau này ngày nào mình cũng có Tết!”

Cô bốc mấy cái bánh quy hình thú đưa cho Điềm Đậu. Điềm Đậu vừa ăn vừa chăm chú ngắm những hình con vật, miệng lẩm bẩm: “Cái này là con voi nè, cái này là khỉ con, còn đây là gà trống.Chị ơi, cái này em biết nè là hươu cao cổ trong sở thú mới có đó!”

Nhạc Thanh Li vẫy vẫy tay gọi Tiểu Đậu: “Lại đây nào! Em không ăn à? Bánh quy hình thú thơm lắm, ngon cực luôn.”

Vừa nói cô vừa bốc một nắm, cho cả vào miệng, nhai rôm rốp, hương thơm ngọt ngào của sữa lan tỏa khắp khoang miệng, hành động này khiến Tiểu Đậu nhìn đến sững cả người.

Có đứa trẻ nào ăn bánh hình thú mà cả nắm ném vô miệng một lượt như thế đâu?

Đúng là... xa xỉ quá mức!

Bọn họ ăn bánh hình thú toàn ăn từng cái một, gặm từng chút một, một cái bánh bé tẹo mà cũng tiếc không dám ăn hết một lần.

Tiểu Đậu giận dỗi đi đến: “Chị lãng phí quá, ăn một lúc nhiều như thế.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)