Nhạc Thanh Li biết ơn, ghi tạc ân tình của Nghiêm Thục Phương trong lòng. Chiến Cương là người đàn ông tốt, đến khi hợp đồng kết thúc, cô nhất định sẽ ly hôn để anh được tự do. Dù sau này có ly hôn, ân nghĩa này cô cũng sẽ trả đầy đủ.
Sau khi ăn hết bát hoành thánh nhỏ, cô bị Nghiêm Thục Phương giục quay về phòng nghỉ ngơi. Trở lại phòng, cô ngồi trên giường, vừa nghỉ vừa suy nghĩ phải làm thế nào để thay đổi vận mệnh. Cô không ngờ Mộ Chiến Cương lại giữ lời như vậy, trời còn chưa sáng đã về quê cô rồi. Tức là vấn đề hộ khẩu của cô sắp được giải quyết.
Nhưng đó chỉ là bước đầu tiên. Bước tiếp theo là phải mua được một căn nhà ở bắc , có nhà riêng rồi thì mới có thể tách hộ khẩu ra, rồi mới đưa được cả gia đình về đây sống.Vì nơi này là nhà họ Mộ, không phải người thân trực hệ thì không thể nhập hộ khẩu vào.
Mà ở bất kỳ thời đại nào, muốn mua nhà ở bắc đều không dễ, nhất là trong thời buổi một xu cũng phải tính từng đồng như hiện tại. Vậy phải kiếm tiền thế nào đây?
Giờ chính sách nhà nước đã thay đổi, chuyển hướng tập trung phát triển kinh tế, cho phép người dân làm ăn buôn bán nhỏ, có thể đăng ký giấy phép kinh doanh cá thể.Giờ thì làm nghề gì sẽ tốt nhất?
Cô bỗng nhớ đến phong bì lì xì hôm qua ông bà của Mộ Chiến Cương cho. Lập tức lục túi áo, lấy hai phong bì lớn ra. Một phong bì có 100 tệ, phong bì còn lại có 60 tệ.
Nhạc Thanh Li mừng rỡ đến ngây người! Ông bà quá hào phóng, vừa ra tay là tặng hẳn 160 tệ!Cô ôm cọc tiền mười đồng dày cộp, lăn một vòng trên giường vì sung sướng đây chính là vốn để cô khởi nghiệp!
Có tiền vốn rồi, cô mới có khả năng xoay chuyển cuộc đời.
Tuy nhiên, số tiền này là của ông bà tặng cho cháu dâu, sau này khi ly hôn với Mộ Chiến Cương, cô sẽ trả lại đầy đủ. Cô biết ơn Mộ Chiến Cương, dù chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng anh đã giúp cô rất nhiều.
Giờ có vốn rồi, làm ăn gì đây? Trong cái thời buổi cái gì cũng thiếu, muốn kiếm được đồng tiền lẻ của dân chúng không phải chuyện dễ!
Cô ngồi trong phòng suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa ra được ý tưởng gì khả thi. Đành phải ra phố dạo một vòng xem thử, điều tra thị trường, xem buôn bán gì dễ kiếm lời nhất.
Vừa bước ra khỏi phòng, Điềm Đậu thấy cô đã lập tức chạy đến, níu lấy vạt áo, ngọt ngào hỏi: “Chị ơi, chị đi đâu đấy?”
Nhạc Thanh Li nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé, mỉm cười: “Chị đi dạo phố, em có muốn ăn gì ngon không? Chị dẫn em đi!”
Điềm Đậu lập tức gật đầu lia lịa, ngoan như một chú thỏ con.Trong lòng cô bé bây giờ, Nhạc Thanh Li chính là người tốt nhất. Cái gì mà mẹ kế độc ác, táo độc, không hề tồn tại chị ấy là người tuyệt vời nhất!
Nhạc Thanh Li nắm tay Điềm Đậu bước đi. Vừa đi được mấy bước, cô đã cảm thấy phía sau có một cái bóng nhỏ nhỏ đang lén lút bám theo...
Nhạc Thanh Li quay đầu nhìn cái bóng nhỏ lặng lẽ đi theo sau mình, cười nói: “Em cũng muốn đi dạo phố à? Chị dẫn em đi nhé!”
Tiểu Đậu đút hai tay vào túi áo, môi mím chặt thành một đường thẳng. Đôi mắt to tròn ánh lên vẻ bướng bỉnh, không cam lòng.
Cậu bé do dự một lát, như thể đang hạ quyết tâm điều gì đó, rồi chạy mấy bước đến trước mặt Nhạc Thanh Li, ngẩng đầu nói to: “Ai thèm đi với chị. Em đang bảo vệ em gái em đấy! Ai mà biết chị sẽ làm gì với em ấy chứ, mẹ kế chẳng có ai tốt cả!”
Nhạc Thanh Li hỏi lại: “Ai nói với em mẹ kế đều không tốt?”
Tiểu Đậu cố chấp đáp: “Không ai nói, em tự biết!”
Cậu bé ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt cứng cỏi. Dù gì trong mấy câu chuyện cậu bé từng nghe, mẹ kế toàn là nhân vật ác độc.
Nhạc Thanh Li nhẹ nhàng giải thích: “Chị không phải mẹ kế của tụi em mà, em gọi chị là chị chứ có gọi là mẹ đâu. Muốn đi theo thì đi đi, đừng để bị lạc.”
Trong lòng Tiểu Đậu, cô vẫn là “phe địch”. Muốn hóa giải định kiến ấy, cần thời gian để cậu bé từ từ mở lòng.
Nhà họ Mộ nằm ở khu vực vòng hai, là một vùng toàn nhà cấp bốn. Thật ra, ở thời điểm này, khu vòng ba đã coi là vùng ngoại ô, nhưng vẫn chưa có khái niệm rõ ràng về “vòng”.