Hoành thánh là món ăn đơn giản, vỏ nhiều nhân ít, chỉ cần thả vào nước sôi là chín ngay. Vì vậy không thể nấu trước, phải lúc nào ăn mới nấu thì mới ngon.
Thêm chút rong biển, tép khô và rau mùi vào nước dùng, thơm nức mũi!
Mộ Bảo Quốc vỗ nhẹ lên đầu cô: “Mau đi ăn đi, hoành thánh mẹ con nấu ngon lắm đấy! Đảm bảo vừa ăn là im bặt, không nói nổi câu nào!
Cô gật đầu rối rít, nhanh chóng chạy đến trước mặt Nghiêm Thục Phương, lễ phép chào: “Mẹ ơi, chào buổi sáng! Hôm nay con ngủ quên mất, mai nhất định con dậy sớm phụ mẹ nấu bữa sáng ạ!”
Bà mỉm cười hiền hậu: “Làm bữa sáng cũng chẳng mệt gì đâu. Mẹ thì cứ trời vừa sáng là tự động tỉnh, nằm mãi cũng không ngủ lại được. Con đừng bận tâm, ngay cả Tiểu Uyển mẹ còn không cho đụng vào bếp buổi sáng. Nào, nếm thử tay nghề của mẹ xem có hợp khẩu vị không?”
Vì chỉ còn mình cô chưa ăn sáng, bàn ăn tròn trong phòng khách đã được xếp gọn lại. Trong bếp có chiếc bàn vuông nhỏ, tô hoành thánh nóng hổi được đặt lên đó. Cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu, múc một viên hoành thánh lên, húp một miếng rồi xuýt xoa khen: “Ngon quá ngon quá, thơm dã man luôn ấy! Sao mà nước dùng lại ngon thế này? Nhà mình ngày nào cũng ăn ngon vậy hả mẹ? Ở quê con, Tết đến còn chưa chắc đã được ăn thế này đâu ạ!”
Nghiêm Thục Phương ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô ăn mà không giấu được niềm vui. Phải nói thật, nhìn đứa nhỏ này ăn ngon miệng như vậy, bà thấy lòng cũng thỏa mãn hẳn. Với một người yêu nấu ăn, không gì hạnh phúc hơn là thấy người khác ăn món mình nấu một cách ngon lành.
Bà đáp: “Không phải nhà mình lúc lúc nào cũng ăn được thế này đâu. Hôm qua mua hơi nhiều thịt, mẹ để lại một ít băm làm nhân đấy.”
“Hôm qua mẹ còn mua vài khúc xương ống lớn để ninh nước dùng làm món thịt kho. Dùng nước xương như thế thì món kho mới thơm ngào ngạt. Hôm nay còn dư nước, mẹ tận dụng làm hoành thánh cho các con ăn sáng.”
Cô vừa ăn vừa xuýt xoa: “Trời ơi! Bảo sao hôm qua món thịt kho ngon thế, thì ra là nhờ nước xương ống. Mẹ ơi, mẹ nấu ăn ngon thật đó, sau này nhất định con sẽ học mẹ nấu nướng, cũng phải biết nấu được vài món thật ngon!”
Nghiêm Thục Phương càng nhìn càng ưng ý với cô con dâu này. Một nàng dâu chịu khó học nấu ăn, đúng là quý như vàng.
Bà nói: “Con muốn học thì mẹ dạy, nhưng không phải vì mẹ lười đâu nhé. Chẳng qua mẹ sợ sau này mình già yếu, không nấu nổi nữa, các con muốn ăn món ngon mà lại không biết nấu thì khổ.”
Cô cười đáp: “Không đâu mẹ ơi, mẹ sẽ không già nhanh như vậy đâu. Sau này nhà mình sống khá lên, muốn ăn gì thì ăn bổ sung nhiều dinh dưỡng vào là sống thọ cả trăm tuổi ấy chứ!”
Bà bật cười: “Trăm tuổi à, dám mơ ghê! Sống được tám, chín chục tuổi là trời thương lắm rồi con ạ.”
Cô ngập ngừng hỏi: “Mẹ, anh Chiến Cương đâu rồi ạ? Mẹ có thấy anh ấy không?”
Bà trả lời: “Nó đi từ tờ mờ sáng rồi, về quê con làm thủ tục chuyển hộ khẩu cho con.
Mẹ còn bảo nó mang ít thịt heo, gạo trắng, bột mì về cho nhà con nữa. Nhà mình ở xa, người thân không thể lên dự đám cưới, ba ngày sau con cũng không tiện về quê. Nhưng lễ nghĩa thì vẫn phải đủ. Mấy món quà ra mắt bên đó không thể thiếu đâu!”
Trong lòng Nhạc Thanh Li dâng lên một cảm giác ấm áp, khóe mắt cô không kìm được mà đỏ hoe.
Cô nắm lấy tay Nghiêm Thục Phương, nói khẽ: “Mẹ à, mẹ tốt quá... Mẹ chu đáo đến mức con không biết phải nói sao cho đủ. Nhà con... đúng là nghèo thật, đến cơm còn không đủ ăn... Ngày nào cũng chỉ có rau dại, bột ngô với khoai lang, đâu phải vì thích rau dại hay khoai lang gì, mà là bột ngô không đủ ăn...”
Nghiêm Thục Phương xót xa ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Con ngoan, đừng khóc nữa. Về sau sẽ là những ngày tốt đẹp thôi! Mẹ đã bảo với Chiến Cương rồi, sau này mỗi tháng nó sẽ gửi về cho nhà con 5 tệ, phụ giúp chi tiêu. Con còn có em trai em gái, trong nhà chỉ có mẹ con là lao động chính, làm sao mấy cái công điểm đó đủ nuôi cả nhà? Haiz...”
Bà khẽ thở dài, nghĩ đến cuộc sống nhà Nhạc Thanh Li mà không khỏi đau lòng. Nhất là khi mẹ của Nhạc Thanh Li trước kia từng là tiểu thư nhà giàu, chưa từng phải làm việc nặng nhọc, giờ lại phải chịu khổ nơi nông thôn. Nghĩ mà thương đến nao lòng.