Khi Nhạc Thanh Li tỉnh lại, cô nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua rèm cửa. Cô giật mình bật dậy trễ quá rồi, cô vội vàng xuống giường rửa mặt thay đồ, không dám lãng phí dù chỉ một giây. Theo tục lệ, ngày thứ hai sau khi cưới, con dâu mới phải dậy sớm chào hỏi bố mẹ chồng và các bậc trưởng bối, vậy mà cô lại ngủ thẳng đến sáng bảnh mắt!
Vừa ra khỏi phòng sau khi rửa mặt, cô đã chạm mặt Mộ Thủ Cương và Tống Cẩm Thành đang từ dưới lầu đi lên sau bữa sáng.
Trên mặt Tống Cẩm Thành, vẻ thù địch chẳng buồn giấu: “Hai chục năm trước chắc không ai tin nổi, giờ cái loại gì cũng có thể đường hoàng bước vào cửa lớn. Mộ Thủ Cương, nhà cậu nên dọn dẹp khử trùng đi. Chấy rận quá trời, hôi chịu không nổi!”
Vốn dĩ Nhạc Thanh Li đã đi qua rồi, nhưng khi nghe thấy lời của Tống Cẩm Thành, cô lập tức quay lại chắn ngay trước mặt anh ta! Tống Cẩm Thành không ngờ Nhạc Thanh Li lại gan to đến mức dám chặn đường anh ta.
Anh ta cười khẩy: “Ha! Lăn lộn với đàn ông cả đêm nên lá gan to ra rồi? Dám cản đường tôi hả?”
Ánh mắt Nhạc Thanh Li sắc như dao, cô lạnh lùng đáp: “Gan tôi to hay không thì liên quan gì tới đàn ông? Tôi có lăn giường hay không thì mắc mớ gì đến anh? Anh nhăn nhó cái gì, tôi đạp trúng thận anh rồi à? Hay tôi ngủ với bạn trai anh rồi? Mà... anh là gay hả?”
Tống Cẩm Thành bị mắng là gay, lập tức tức điên, gào lên: “Ai là đồng tính chứ? Cô bớt nói nhảm đi!”
Nhạc Thanh Li cố tình đứng trên bậc thềm cao hơn Tống Cẩm Thành hai cấp, từ trên cao nhìn xuống anh ta đầy áp lực.
Cô chậm rãi nói rõ từng chữ: “Không phải gay thì anh lo gì? Anh cứ chăm chăm vào người của tôi tôi làm gì? Hừ, vua còn chưa gấp mà thái giám đã sốt ruột rồi. Nếu anh gấp đến vậy, tôi nói chuyện với chồng tôi một tiếng cũng được. Tính tôi không tốt lắm nhưng có mỗi điểm là rộng rãi. Anh mà chịu khó xin xỏ, quỳ lạy tôi một cái, biết đâu tôi cho anh mượn bạn trai một đêm!”
Gân xanh trên trán Tống Cẩm Thành nổi lên, anh ta từng gặp người phụ nữ nào khó đối phó, nhưng chưa từng thấy ai “khó xơi” như Nhạc Thanh Li! Ở đây, anh ta hoàn toàn không chiếm được lợi thế gì!
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Đàn ông không chấp phụ nữ. Hôm nay tôi tha cho cô!”
Anh nghiêng người định lách qua Nhạc Thanh Li để lên lầu. Nhưng Nhạc Thanh Li chẳng phải dạng dễ buông tha, cô vung chân ra nhanh như chớp, Tống Cẩm Thành không đề phòng đã bị cô quét trúng chân, cả người ngã sấp xuống bậc thang.
Cú ngã này khiến anh ta choáng váng đến mức suýt nôn cả bữa sáng. Tống Cẩm Thành đập mạnh một cái lên bậc thang, cắn răng chịu đau, định gượng dậy nhưng đau quá, chống một lúc mà vẫn không ngồi dậy được.
Anh ta gào lên: “Cô... cô dám chơi xấu tôi?”
Nhạc Thanh Li hờ hững ngoáy tai, thản nhiên nói: “Lý lẽ không nằm ở tiếng to, gào thét cái gì? Muốn lấp liếm việc mình chột dạ à?”
Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lên má Tống Cẩm Thành từng cái một, tiếp tục nói: “Tôi dám hay không, anh ngã chổng vó ra rồi, còn cần xác nhận chắc? Hứ, chẳng phải anh nói nhà tôi có rận có bọ sao? Nằm đó mà tìm thử đi! Không tìm được thì giải thích đi, anh lấy đâu ra mấy lời vu khống nhà tôi có rận bọ? Hừ!”
Cô đứng dậy, phủi phủi tay như thể vừa làm việc nặng lắm vậy sau đó bước đi khoan thai, lướt qua bên cạnh Mộ Thủ Cương đang đứng trơ ra như tượng.
Cô nói với anh ta: “Cẩn thận kẻo ngu lây! Chơi với mấy thằng đần mãi, IQ cũng bị kéo tụt đấy. Nể tình họ hàng, tôi mới nhắc cho một câu!”
Mặt Mộ Thủ Cương co rúm lại sao lại cảm giác như cô vừa mắng hai người trong một câu vậy?
Anh nghiêm mặt nói: “Cô có biết người cô vừa làm ngã là ai không? Là Tam thiếu nhà họ Tống! Ông nội anh ta từng là Tổng tư lệnh Hoa Bắc, ba anh ta bây giờ là Tư lệnh quân khu đấy. Nhà người ta ba đời vừa đỏ vừa cứng, vai u thịt bắp, huy hiệu đầy ngực, một hạt cũng đủ đè chết cô!”
Nhạc Thanh Li trợn mắt một cái: “Ông nội ba anh ta to đến đâu thì liên quan gì đến tôi? Mấy người cỡ đó mà nuôi ra cái thứ cong queo này á? Nếu là tôi, chuyện thế này xấu hổ tới không dám về nhà luôn đúng là làm nhục tổ tiên mười tám đời!”