Thật sự quá mệt rồi bừa chạm đầu vào gối, cô ngủ ngay tức thì sân nhà họ Mộ vẫn còn náo nhiệt.
Từ mấy người lớn tuổi đến đám trẻ, uống rượu, đoán quyền, vui như hội. Hạ Uyển chưa bao giờ tự rót cho mình ly rượu trắng. Vừa uống một hớp đã bị sặc đến ho sặc sụa.
Mộ Thủ Cương ngồi cạnh vội vàng vỗ lưng cho cô ta.
Tống Cẩm Thành cẩn thận rót cho cô ta một cốc trà, đưa tận tay. Anh dịu giọng: “Tiểu Uyển, em làm gì vậy? Em có biết uống rượu đâu, sao phải tự làm khổ mình?”
Mộ Thủ Cương nói: “Em ấy đang buồn lòng đó, cậu không nhìn ra à?”
Tống Cẩm Thành đáp: “Sao tôi không nhìn ra cho được? Nhưng giờ cơm chín thành cơm rồi, có buồn cũng chẳng giải quyết được gì. Chi bằng nghĩ đến chuyện sau này.”
Mộ Thủ Cương nói: “Nghĩ gì nữa? Đợi anh cả tôi ly hôn với Nhạc Thanh Li xong, Tiểu Uyển lại đến với anh ấy là được rồi. Chỉ là thấy Tiểu Uyển phải chịu thiệt quá. Anh cả tôi coi như đã qua một đời vợ, lại còn từng có phụ nữ. Người đàn bà đó chính là vết nhơ trên người anh tôi!”
Lúc này Vinh Thiếu Xuyên đi tới: “Ly hôn? Sao cứ nhất định phải mong người ta ly hôn chứ? Đàn ông trên đời này thiếu gì, chẳng lẽ không có Mộ Chiến Cương thì hết sạch đàn ông à? Tiểu Uyển, em không cần phải nghĩ quẩn, lại càng không đáng để chết chìm trên một cái cây như Mộ Chiến Cương!”
Tống Cẩm Thành vỗ bàn cái rầm: “Cậu nói gì vậy? Từ đầu đến cuối bọn tôi đều ủng hộ Tiểu Uyển với Mộ Chiến Cương. Tiểu Uyển là người mà ai trong chúng tôi cũng công nhận. Tại sao phải để thằng Mộ Chiến Cương rơi vào tay con nhỏ nhà quê kia?”
Vinh Thiếu Xuyên đáp: “Nhà quê? Ha, đừng nhìn người nông cạn như vậy. Cho dù cô ấy thật sự là gái nhà quê, cũng chẳng thua kém gì gái thành phố đâu. Thậm chí, cô ấy còn hơn đứt khối cô gái thành phố! Các người từng thấy ai mở miệng là thơ, lại còn hát được bài hát mới hay như thế chưa?”
Tống Cẩm Thành gằn lại: “Chỉ là hát một bài mới thì có gì ghê gớm chứ? Hát hò nuôi nổi thân không. Có được coi là công việc không? Cô ta có phải lính văn công đâu!”
Mộ Thủ Cương nói: “Tôi thấy lão Tống nói đúng đấy, hát hò chẳng phải công việc nghiêm túc gì, thế mà cũng lấy đó ra so bì, chẳng chứng minh cô ta giỏi hơn mấy cô gái khác đâu!”
Tống Cẩm Thành phụ họa: “Chuẩn! Giỏi nhất vẫn là Tiểu Uyển nhà mình. Ai mà hơn được em ấy chứ? Tiểu Uyển là sinh viên đại học đó. Năm đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học là đã đỗ rồi, con nhỏ nhà quê đó lấy gì ra mà đọ? Vinh Thiếu Xuyên, cậu nói vậy là có ý gì hả. Đừng nói là cậu thích con nhỏ rẻ tiền đó rồi nhé?”
Vinh Thiếu Xuyên cứ lặng lẽ rót một ly rượu trắng, cạn sạch trong một hơi. Hắn đặt mạnh ly xuống bàn, cười nhạt: “Tôi thấy thương Tiểu Uyển, không muốn cô ấy tự hành hạ bản thân bằng kiểu này, tự chuốc lấy những phiền não không cần thiết. Nhiều khi, buông bỏ người khác cũng là cách để tự giải thoát cho mình.”
Nói xong, hắn ta đứng dậy vẫy tay chào tạm biệt đám bạn rồi về nhà.
Tống Cẩm Thành trừng mắt nhìn theo bóng lưng Vinh Thiếu Xuyên, lạnh lùng nói: “Dù thời đại nào, cũng luôn có kẻ thiếu bản lĩnh. Tiểu Uyển, đừng bận tâm đến hắn. Bọn anh là anh em tốt của em. Mãi mãi ủng hộ em!”
Hạ Uyển gật đầu khẽ nói: “Em biết mọi người tốt với em... Chỉ là... có lẽ là do em không đủ tốt. Em không xứng với anh cả... Lúc nào em cũng như con cóc muốn ăn thịt thiên nga, mơ mộng hão huyền thôi!”
Mộ Thủ Cương không chịu nổi khi nghe Hạ Uyển tự hạ thấp mình như vậy. Cậu nắm tay cô ta, nghiêm giọng: “Không ai xứng với anh cả bằng em đâu! Nếu có ai là con cóc, thì chắc chắn là Nhạc Thanh Li! Em yên tâm đi, chắc chắn anh cả chỉ cưới cô ta để an ủi ông nội, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông thôi. Đợi ông nội qua đời, anh ấy nhất định sẽ ly hôn với cô ta.”
Hạ Uyển khẽ gật đầu như con thỏ nhỏ. Giờ cô ta chỉ còn biết hy vọng Mộ Bảo Quốc sớm qua đời, để Mộ Chiến Cương có thể ly hôn với Nhạc Thanh Li.
Tống Cẩm Thành và Mộ Thủ Cương cứ vậy ở bên cạnh bảo vệ Hạ Uyển, sợ cô ta nghĩ quẩn. Cho đến khi tất cả khách khứa đã rời đi, hai người mới đưa Hạ Uyển về phòng, rồi mỗi người về phòng mình nghỉ ngơi.