Một tay Tống Cẩm Thành bịt miệng, tay kia ôm chân, đổ sụp xuống đất, cắn răng rên rỉ: “Cô... cô...”
Phía bên kia bức tường vang lên tiếng cười lạnh lẽo của Xích Luyện Xà: “Đây là bài học cho mày. Không lấy mạng mày, chỉ khiến mày từng giây từng phút trong mấy ngày tới phải nhớ mình vô dụng đến mức nào.
Tao không giống Bộ trưởng Vương, làm việc dưới tay tao, phải đặt mạng mình lên lưỡi dao. Thế nào gọi là liếm máu trên lưỡi dao? Không có bản lĩnh này thì tự kết liễu đi, nếu không, tao sẽ cho mày chết không toàn thây!”
Lỗ khoan trên tường bị bịt lại, mọi thứ trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng rên đau bị đè nén của Tống Cẩm Thành. Đau đến mức không chịu nổi, cảm giác như có thứ gì đó vừa cắt phăng một mảng thịt trên chân hắn.
Hắn đặt tay lên chỗ đau, cảm thấy bên trong quần có vật gì to cỡ quả óc chó một tay hắn giữ chặt thứ đó, tay kia cuốn ống quần lên. Giây tiếp theo, Tống Cẩm Thành suýt run lẩy bẩy cả người. Đừng thấy Tống Cẩm Thành ngày thường ra tay giết người không chớp mắt nhưng thứ này thì bản thân anh ta không chịu nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây