Cô giữ lại tất cả các món mà đồng chí yêu thích, để cả tuần 21 bữa không món nào trùng nhau. Vinh Thiếu Xuyên không hiểu Nhạc Thanh Li sao lại có nhiều ý tưởng lạ lùng đến vậy, mà điều kỳ lạ là, ý tưởng nào của cô cũng đều thành công.
Trời mỗi lúc một tối, chỉ còn có thể lờ mờ thấy bóng người, Nhạc Thanh Li dặn Phùng Quốc An đưa Thôi Kim Bảo và Viên Ngân Bảo rời đi. Phùng Quốc An ra lái xe, Tiểu Triệu và Tiểu Chu cùng nhau cõng Thôi Kim Bảo ra ngoài.
Thôi Kim Bảo được đặt ở ghế sau, Viên Ngân Bảo cũng ngồi phía sau chăm sóc anh. Tiểu Chu ngồi ghế phụ, cùng Phùng Quốc An đưa hai người xuống núi. Nhạc Thanh Li và Vinh Thiếu Xuyên nhìn chiếc xe dần dần khuất bóng trên đường núi, lúc đó mới quay trở lại căn lầu nhỏ.
Xe chạy đến đường lớn dưới chân núi, Phùng Quốc An còn cố đưa họ đi thêm một đoạn, để Viên Ngân Bảo đạp xe được ngắn hơn. Theo kinh nghiệm của anh ấy, lúc này con đường đó không có xe cộ hay người qua lại. Anh ấy dừng xe lại và nói với Viên Ngân Bảo: “Tôi chỉ có thể chở đến đây thôi đi tiếp nữa thì e là có người rồi.”
Viên Ngân Bảo nói: “Cảm ơn anh nhiều cảm ơn!” Anh ta biết Phùng Quốc An đã cố hết sức, lòng rất biết ơn anh ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây