Nhạc Thanh Li hỏi: “Điềm Đậu, có muốn ăn gì ngon không?”
Cô bé lập tức gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy mong chờ nhìn cô trong mắt cô bé bây giờ, Nhạc Thanh Li chẳng khác nào bà tiên có phép thuật, có thể biến ra đồ ăn ngon.
Nhạc Thanh Li nói tiếp: “Vậy thì con chạy vào bếp lấy chai dầu ăn và hũ đường trắng ra đây. Chị làm món ngon cho em.”
Điềm Đậu vâng lời, chạy đi lấy đồ. Nhạc Thanh Li cũng không ngồi yên cô đứng dậy, bẻ mấy cành cây nhỏ ở cái cây bên cạnh đó là những cành rất nhỏ, cô dùng dao nhỏ gọt sạch vỏ ngoài đành cây chỉ nhỉnh hơn tăm xíu, nhưng dài hơn, tầm mười phân.
Điềm Đậu cầm chai dầu chạy về, đưa cho Nhạc Thanh Li cô nhúng ngón tay vào dầu, thoa đều lên một chiếc muỗng inox sau đó cô múc một muỗng đường trắng, đặt lên muỗng, rồi hơ trên ngọn nến dưới sức nóng, đường bắt đầu tan chảy.
Vinh Thiếu Xuyên lúc nãy còn hậm hực, giờ thì nhìn chằm chằm vào Nhạc Thanh Li, không biết cô đang định làm gì. Khi thấy đường trong muỗng đã tan hoàn toàn, Nhạc Thanh Li đặt cành cây vào giữa muỗng, rồi nhúng cả muỗng vào ly nước lạnh. Cô chỉ để muỗng chạm mặt nước, không để nước tràn vào bên trong.
Đoán nhiệt độ muỗng đã giảm, cô cầm muỗng bằng một tay, tay kia kéo nhẹ cành cây ra. Một viên kẹo mạch nha nho nhỏ đã hình thành mắt Điềm Đậu sáng rực như sao, nhìn Nhạc Thanh Li như nhìn một nàng tiên nhỏ biết phép thuật...
Hôm nay có rất nhiều kẹo, còn có cả kẹo sữa Đại Bạch Thố, thứ mà bình thường khó mà ăn được. Nhưng trong tất cả, tụi nhỏ vẫn mê nhất là “kẹo mút mật ong”.
Điềm Đậu vỗ tay thích thú reo lên: “Thích quá đi! Là kẹo mút mật ong kìa!”
Nhạc Thanh Li đưa một que kẹo cho Điềm Đậu, dịu dàng nói: “Chờ chút nhé, cô làm thêm cái nữa cho anh em, lát nữa em mang cho anh.”
Điềm Đậu vừa mút kẹo vừa ngoan ngoãn gật đầu.
Nhạc Thanh Li làm tổng cộng ba cây kẹo mút mật ong: một cho Điềm Đậu, một cho Tiểu Đậu, còn lại là của cô.
Vinh Thiếu Xuyên chỉ biết đứng nhìn cô gái trước mắt mình ung dung thưởng thức cây kẹo mà chính tay mình vừa làm xong. Cô ấy cứ như thể đang kiểm soát cả cục diện trong tay!
Ông nội Mộ nhìn trời đã sụp tối. Dù hôm nay cháu dâu khiến ông nở mày nở mặt, ông vẫn muốn cô ở lại thêm chút nữa. Nhưng... còn chắt trai, ông nhất định phải bế chắt!
Ông đứng lên dõng dạc: “Các chiến hữu! Các đồng chí! Cảm ơn mọi người đã tới dự lễ cưới của cháu trai tôi. Giờ cũng không còn sớm nữa, tôi nghĩ nên để cô dâu chú rể vào phòng tân hôn thôi, mọi người thấy sao?”
Dứt lời, cả đám người lập tức hứng khởi hẳn lên tham dự đám cưới không chỉ để ăn ngon, náo phòng tân hôn và nghe lén mới là trò vui không thể thiếu. Còn thú vị hơn cả đi xem phim nữa ấy chứ!
Ngay cả các đồng chí vốn nghiêm túc giữ quân kỷ cũng không kìm được mà đứng dậy, ào ào kéo tới đẩy Mộ Chiến Cương về phía Nhạc Thanh Li may mà trời tối, mới có thể che đi vệt đỏ lúng túng trên mặt anh.
Xung quanh là những người hò hét cổ vũ, sau lưng thì vang lên từng tràng huýt sáo trêu chọc tình cảnh lúc này thật sự khiến anh ngượng muốn độn thổ, chỉ hận không thể dùng ngón chân đào ra một căn tứ hợp viện để chui vào.
Anh lúng túng ho nhẹ một tiếng, ngập ngừng nói: “Ờm...” Phải nói sao bây giờ? Bảo “vào phòng tân hôn” nghe cứ lưu manh thế nào ấy...
Nhạc Thanh Li chưa từng thấy Mộ Chiến Cương ngập ngừng kiểu này.
Cô phẩy tay dứt khoát: “Đi thôi!”
Mọi người trố mắt kinh ngạc nhìn cô, rồi ngay sau đó đồng loạt hò hét: “Ôi ôi! Mộ Chiến Cương mau lên đi, vợ cậu gọi kìa!”
Sắc mặt Mộ Chiến Cương xám xịt, sao lại cảm thấy như mình là cô dâu nhỏ thế này?
Anh sải bước dài đuổi kịp Nhạc Thanh Li đang đi phía trước, tay chộp lấy cổ tay cô chuyện này lẽ ra phải do anh chủ động mới đúng chứ, giành lại quyền chủ đạo ngay tức thì, anh nắm tay cô kéo vào tòa nhà nhỏ.
Bước chân anh nhanh đến nỗi Nhạc Thanh Li phải lật đật chạy theo mới kịp cô vừa đi vừa khó chịu, trừng mắt nhìn lưng anh: Tên này đi nhanh làm gì không biết?
Trong phòng đã được thắp đèn dầu, sáng hơn nến nhiều ánh sáng tràn khắp gian phòng, soi rõ từng ngóc ngách.