Nhạc Thanh Li cười cong cong mắt, đứng yên không nhúc nhích, không hề mở cửa. Tiếng kêu trong phòng ngày càng lớn. Vinh Thiếu Xuyên hạ giọng hỏi: “Gì đấy, hắn kêu đến vậy rồi mà cô còn không vào nghe hắn nói gì à?”
Nhạc Thanh Li nói: “Không vội, để hắn gào đã quyết tâm con người không dễ dàng hình thành đâu. Phải để hắn nghĩ kỹ, quyết thật rồi mới được!”
Cô biết những người này nếu phản bội tổ chức của mình sẽ phải chịu áp lực tâm lý rất lớn. Nếu cô lập tức đẩy cửa vào, có khi hắn lại hối hận vì hành động bốc đồng. Thứ gì không có được mới là thứ quý nhất, nên phải để hắn cảm nhận nỗi đau mất mát trước, đến khi tuyệt vọng rồi mới cho hắn một tia hy vọng sống, lúc đó hắn mới trân trọng vô cùng!
Vinh Thiếu Xuyên gật đầu, ánh mắt nhìn cô gái trước mắt đầy vẻ tán thưởng. Sự gan dạ của Nhạc Thanh Li, cùng với mưu trí của cô, hắn dám chắc ở Bắc Kinh không có cô gái nào xuất sắc hơn cô.
Nhạc Thanh Li vẫn lắng nghe tiếng khóc trong phòng, tiếng kêu gào ngày một lớn, đến cuối cùng là tiếng la hét điên cuồng. Tiếng khóc tuyệt vọng đến xé ruột xé gan, như thể giây tiếp theo sẽ tan biến khỏi thế gian này. Lúc này Nhạc Thanh Li mới đưa tay vặn nắm cửa, đẩy cửa đi vào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây