Vinh Thiếu Xuyên khẽ nói: “Cái đó...” Hắn định nói gì rồi lại nuốt xuống.
Nhạc Tử Ly lau nước mắt bằng khăn tay, nghẹn ngào: “Giá mà em gái còn sống thì tốt biết mấy. Em thà đánh đổi cả tuổi thọ, chỉ mong em ấy sống lại. Có lúc em nghĩ, biết đâu phép màu sẽ xảy ra thì sao? Biết đâu một ngày nào đó, em gái sẽ quay về. Bình an trở về!”
Vinh Thiếu Xuyên nói: “Người tốt thì trời sẽ thương...”
Nhạc Tử Ly hỏi: “Anh Vinh, anh nói xem có khi nào công an nhận nhầm không? Biết đâu người đó không phải là em gái em thì sao?”
“Cái này...” Vẻ mặt của Vinh Thiếu Xuyên cứng lại. Hắn cau mày, ngập ngừng một chút rồi nói: “Không thể nào đâu... Công an làm sao mà sai được chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây