Sống ở thành phố thì khỏi cần ra đồng cày cuốc, được làm công nhân nếu không thì cũng có khối công việc khác. Nói gì thì nói, còn hơn làm nông, thu nhập khá hơn, lại còn được phân nhà. Làm ruộng cả năm không bằng dân thành phố kiếm vài ba tháng.
Mặt Vinh Thiếu Xuyên giật nhẹ, chẳng hiểu sao nghe cô nói lại thấy như bị... chửi?
Cháu nội ông nội anh?
Mà cô nói đâu có sai, nhà hắn ta là gia đình cách mạng ba đời, nếu không nhờ ông nội đi lính, đánh giặc cả đời chức cao quyền lớn thì giờ cũng không được ở lại thủ đô.
Hắn nghiến răng, nói qua kẽ răng: “Miệng mồm cũng ghê gớm đấy! Hừ, nghèo hèn sinh ra kẻ láu cá!”
Cô cười nhạt: “Nghèo thì đã sao? Chỉ sợ nghèo mà không có đầu óc, đến lúc đó để đám nhà giàu giả nhân giả nghĩa chà đạp cho chết luôn à? Chúng tôi nghèo, nhưng không ngu, càng không đần!”
Sắc mặt hắn biến đổi liên tục. Cô chẳng thèm vòng vo, nói toạc ra hết mọi ý đồ của hắn...
Đúng, hắn định dằn mặt cô nhưng cô lại thẳng thừng vạch trần hắn rằng cô biết rõ hắn đang tính làm gì. Cái cảm giác đó rất khó chịu, cứ như có người chỉ thẳng vào mặt hắn, nói: “Tôi biết anh là ăn trộm, định trộm tiền tôi.”
Trong tình huống đó, còn ra tay thế nào được nữa?
Hắn bật cười lạnh: “Chắc cô không hiểu được đâu. Hôn nhân không có tình cảm thì thật thảm hại! Nhưng cô ở quê ra, trình độ văn hóa chẳng có mấy, nói gì cũng vô ích.”
“Người khác có thể cưới đại một ai đó, nhưng Mộ Chiến Cương thì không. Ai làm vợ anh ấy, tức là chị dâu của cả đám con nhà giàu ở thủ đô, nên phải được cả hội công nhận!”
“Dù bây giờ Mộ Chiến Cương cưới cô, thì cũng chỉ là để làm tròn di nguyện của ông anh ấy mà thôi. Cùng lắm một tháng nữa, ông cụ Mộ qua đời, việc đầu tiên anh ấy làm là ly hôn với cô!”
Cô bình thản đáp: “Ly thì ly, tôi đâu có định sống với anh ta cả đời. Nghe cứ như tôi ham làm chị dâu của đám trai thủ đô lắm ấy. Một tháng sau, nếu anh ta không ly, thì tôi cũng sẽ chủ động đề nghị ly hôn.”
Vinh Thiếu Xuyên suýt nữa thì rớt cằm. Phụ nữ mà chủ động đòi ly hôn?
Câu này nghe cứ như phạm thượng vậy.
Đừng nói đến ly hôn, thời này, phụ nữ chỉ cần yêu đương vài lần thôi cũng bị coi là có “vết” không gột sạch. Nhiều người nhờ mai mối tìm vợ còn phải dặn: “Nhớ tìm đứa chưa từng yêu ai.”
Ở thành phố, chuyện ly hôn dù đúng dù sai cũng đổ lên đầu phụ nữ. Hàng xóm có thể xì xào đến mức khiến họ không ngẩng đầu lên nổi.
Hắn không tin nổi, hỏi lại: “Cô nói... cô đòi ly hôn?”
Cô quay sang nhìn hắn, cười nhẹ: “Ngạc nhiên vậy sao? Đây chẳng phải điều các người mong thấy à?”
Vinh Thiếu Xuyên cảm giác như bị cô bóc trần đến tận mặt cô gái này... đang nói thẳng ra tất cả những điều người khác không dám nói!
Quan trọng là, khi cái vỏ bọc bị cô xé toạc rồi, còn nói chuyện kiểu gì được nữa? Hắn bắt đầu thấy lúng túng điều mà trước giờ chưa từng có. Hơn nữa, trong đầu hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ: “Cô ấy thật sự là gái quê sao?”
Dù là học vấn, cách nói chuyện, hay cách cô ấy chơi đàn khi nãy... có chỗ nào giống con gái nhà quê?
Hắn hỏi: “Chiến Cương có biết cô định ly hôn không? Một người phụ nữ vừa từ quê ra lại còn từng ly dị như cô, sau này ai thèm lấy?”
Nhạc Thanh Li bình thản đáp: “Anh nói chuyện buồn cười thật đấy. Anh đến đây để tấu hài à? Phụ nữ nhất định phải lấy chồng à. Tôi đâu có thiếu tay thiếu chân, cũng chẳng đến mức nuôi không nổi bản thân. Hỏi đàn ông làm gì? Tôi chỉ cần sống tử tế là đủ rồi, Hơn nữa, tôi cưới hay không, ly hôn hay không, liên quan gì đến anh? Tôi ly hôn, anh nuôi tôi chắc?”
Vinh Thiếu Xuyên gắt lại: “Cô ly hôn thì liên quan gì đến tôi mà bắt tôi nuôi? Mắc mớ gì tôi phải quan tâm?”
Nhạc Thanh Li đáp: “Đó, chẳng liên quan gì! Vậy hỏi làm chi? Anh ở gần biển chắc quản chuyện rộng ghê!”
Vinh Thiếu Xuyên tức đến mức suýt nghẹn thở!
Anh ta nhìn chằm chằm Nhạc Thanh Li, phút chốc hoảng hốt. Khí thế của cô gái này quá mạnh, đừng nói là ở quê ngay cả trong thành phố, anh cũng chẳng gặp được mấy ai có khí chất vượt trội như cô!
Nhạc Thanh Li không thèm liếc mắt đến hắn lần nào. Trời đã tối, vì cúp điện nên sau 8 giờ tối không còn điện nữa. Nghiêm Thục Phương gọi Hạ Uyển thắp nến lên từng bàn, Nhạc Thanh Li ngoắc gọi Điềm Đậu. Cô bé ngoan ngoãn chạy lại gần cô.